Ý thức của gã đã dần mơ hồ, gã muốn nhanh cũng không còn cách nào nghĩ được, chỉ là gã mơ màng nghĩ, thì ra chết là thế này.
Lạnh lẽo như thế, đau đớn như thế, cảm nhận sức sống trong cơ thể trôi đi từng chút, sợ hãi, lại không thể dùng sức... Người chết đi giống như cái gì cũng biến mất. Những người bị giết đều có cảm giác này sao?
Trong thoáng chốc ngay trong cái chết của chính mình, lần đầu tiên Hình Siêu hiểu được Thích Dương từng nói mỗi một sinh mệnh đều quý giá rốt cục là sao. Chẳng qua điều nãy cũng chẳng còn nghĩa lý gì nữa.
Bây giờ Thích Dương thế này là do gã tạo ra. Hình Siêu vừa chết Thích Dương cũng mất đi năng lực hoạt động, hắn lần nữa trở thành một cái xác bình thường.
Một đôi vợ chồng chạy vội đến từ đằng xa, bọn họ nhìn thấy hai xác chết thì lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, thế nhưng vẫn cắn răng lấy dũng khí tiến lên, nhìn Lâm Lâu sợ hãi, lắp bắp nói: "Công, công tử, đứa nhỏ kia..."
Đây mới là cha mẹ thật sự của đứa nhỏ kia, Lâm Lâu đưa đứa nhỏ qua rồi nhìn bọn mừng rỡ vừa cảm ơn vừa rời đi. Y khoác tay lên vai Kiều Quảng Lan, khẽ thở dài.
Tuyết rơi nhẹ, ánh trăng chiếu muôn nơi, Kiều Quảng Lan nhìn bãi đỏ tươi dưới chân cách đó không xa, nói: "Than thở cái gì?"
Lâm Lâu nói: "Không có gì."
Lúc này, ngọc giản trước ngực bỗng nhiên lóe lên. Từ khi thân phận của Lộ Hành bị đưa ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-thuy-dai-su/3442284/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.