Kiều Quảng Lan ngẫm nghĩ rồi nói: "Ma tôn đại nhân, không biết người có tri thức uyên bác như ngài có thể hạ mình chỉ giáo cho một kẻ ngu xuẩn hiểu biết nông cạn như tại hạ hay, bây giờ chúng ta đang ở đâu được không?"
Lâm Lâu: "..."
Y không thở được, chỉ thiếu chút nữa là quỳ với Kiều Quảng Lan.
Lâm Lâu cười khổ nói: "Ngươi nói như vậy ta chịu không nổi —— Hồi đầu ta còn cho rằng chúng ta rơi vào tâm mà của ai đó, nhưng theo lý thuyết, tâm ma này nếu như không liên quan đến ta và ngươi, vậy thì người ở trong tâm ma cũng không thể cảm giác được sự tồn tại của chúng ta, cho nên điều đó là không phải. Mà nói là kéo chúng ta về quá khứ cũng không phải, dù sao bóng người xanh lam kia kéo người khác vào cửa là để giết người chứ không thể nào để chúng ta trở về quá khứ sau đó thay đổi chuyện xảy ra trong tương lai.
Y nói có lý, Kiều Quảng Lan cũng mang vẻ mặt nghiêm túc, trầm ngâm nói: "Cho nên có thể nói, nơi này là không gian mà người nào đó tự tạo ra dựa theo ký ức. Nếu trong không gian có một cảnh nào đó chạm vào điểm yếu trong nội tâm, vậy thì không gian này liền sẽ lập tức chôn vùi chúng ta."
Tuy rằng nói vậy nhưng hai người không ai coi là có chuyện gì to tát, Lâm Lâu thậm chí còn cười nói: "Cách giết người này cũng thú vị thật, chỉ có điều hơi phiền."
Kiều Quảng Lan lườm anh một cái, nói: "Không sai, nếu như đến lượt ta giết ngươi, vậy thì một kiếm xoẹt xoẹt, vừa nhanh vừa tiện."
Lâm Lâu ngẩn người, mặt mày tối sầm, không nói gì nữa.
Kiều Quảng Lan không để ý, tiếp tục nói: "Nếu là vậy, thật ra lại có chỗ tốt, đó là chúng ta làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc tìm hiểu sự thật muốn biết... Ta vẫn cảm thấy thái độ của Hình Siêu đối xử với Thích Dương rất kỳ quái, không giống như chỉ là không tốt tính mà lại giống như hận hắn hơn. Đêm xảy ra chuyện ở Lăng Kiến Cung rốt cục là đã xảy ra chuyện gì đây?"
Lâm Lâu lắc đầu, thở dài nói: "Ta cũng rất muốn biết, nhưng đến bây giờ ta cũng không nhớ gì cả."
Kiều Quảng Lan nói: "Có lẽ trước đó bọn họ còn có lần tiếp xúc gì khác nữa."
Lâm Lâu cười nói: "Vậy thì tìm hiểu đến lúc mới sinh luôn đi, nếu truy đến xa hơn có khi còn liên quan đến quen biết kiếp trước nữa chăng?"
Kiều Quảng Lan liếc y: "Sao, ngươi không tin chuyện kiếp trước kiếp này sao?"
Lâm Lâu nghe lời đoán ý, cảm thấy giọng điệu của hắn dương như có vẻ không hài lòng liền lập tức thề thốt: "Tin chứ."
Kiều Quảng Lan nắm cằm y, nghiền ngẫm chốc lát, Lâm Lâu theo bản năng ngừng thở. Sau đó Kiều Quảng Lan đẩy mặt y ra: "Ông đây tin lời hoang đường của ngươi mới là lạ."
Hắn mới rút tay về được nửa liền bị Lâm Lâu cầm lấy, y đưa tay hắn kéo đến bên môi dùng sức hôn một cái, nói: "Ta nói thật... Từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã liền cảm thấy chúng ta không giống như chỉ vừa mới gặp lần đầu mà lại càng giống như chia cắt từ lâu mới được gặp lại."
Kiều Quảng Lan nói với giọng điệu nửa thật nửa giả: "Cũng có lẽ là thật chăng."
Lâm Lâu nở nụ cười: "Nếu như đó là thật, vậy thì ta quá đáng chết, đánh mất ngươi không nói, thế mà còn quên ngươi. Đau đớn nhất trên đời không có gì bằng đau khổ ly biệt, sau này chúng ta sẽ không tách ra nữa, được chứ?"
Kiều Quảng Lan khựng lại, Lâm Lâu cẩn thận nhìn hắn, giọng điệu nhìn như đùa giỡn nhưng kỳ thực rất nghiêm túc: "Chi bằng ta đi cùng ngươi về núi Ngọc Quỳnh cũng được."
Kiều Quảng Lan nói: "Vậy trước tiên ta cần phải biết được chuyện của ngươi là sao đã."
Lâm Lâu nói: "Điều này với ta mà nói cũng không quan trọng lắm, nếu không phải vậy ta cũng sẽ không được gặp ngươi..."
Kiều Quảng Lan nghiêm túc nói: "Nhưng đối với ta mà nói, rất quan trọng."
Lâm Lâu nhìn hắn một lát. Biểu cảm của Kiều Quảng Lan rất tự nhiên, hắn hất vạt áo ngồi xuống thoải mái ngồi xuống.
Lâm Lâu lặng lẽ thở dài, lại cảm thấy buồn cười, y nhẹ nhàng nhéo mặt Kiều Quảng Lan: "Đúng là không còn cách nào với ngươi."
Kiều Quảng Lan phồng má, hất tay y ra: "Đói, đi tìm đồ ăn đi. Nuôi ngươi nhiều ngày như thế cũng đến lúc báo đáp ta rồi."
Lâm Lâu rất vui vì Kiều Quảng Lan đưa ra yêu cầu với y, lập tức nói: "Muốn ăn gì đều có, tuyệt đối đảm bảo làm ngươi ăn no."
Kiều Quảng Lan nhìn y trừng mắt một cái, không phải hắn hay nghĩ nhiều, mà là tên nhóc này không biết xấu hổ, nói cái gì cũng đều mang cái kiểu trong nhã nhặn có lưu manh.
Quả nhiên, Lâm Lâu sờ sờ mũi, cười híp mắt nói: "Có muốn ta cho phía dưới ngươi ăn no luôn không?"
Kiều Quảng Lan cũng cười, ôn nhu nói: "Được thôi, dùng đao cắt đi."
Lâm Lâu: "..."
Ngoài cửa sổ trăng sáng, gió đêm nhẹ nhàng thôi, hai người đặt một chiếc bàn nhỏ trên nóc nhà bày bánh bông tuyết và rượu hoa quế. Lâm Lâu bày kết giới xung quanh, chắn lại khí lạnh mùa đông.
Lâm Lâu nói: "Vết thương của ngươi còn chưa lành hẳn, không được uống nhiều."
Kiều Quảng Lan nghiêng người liếc mắt nhìn hắn một cái: "Nếu ta uống nhiều thì ngươi sẽ đi mách với mẹ ngươi sao?"
Lâm Lâu: "..." Xem ra cái tiếng con trai này không bỏ được rồi.
Kiều Quảng Lan ngửa cổ uống một hơi cạn sạch rượu trong chén. Sau khi hắn đặt chén rượu xuống liền nhìn thấy Lâm Lâu đang nhin mình sững sờ. Hai người liếc mắt nhìn nhau rồi đột nhiên đồng thời bật cười ha hả.
Vẻ mặt Lâm Lâu rất chăm chú, đáy mắt y đong đầy ý cười, y tự tay sửa lại vài sợi tóc rối loạn bên tai Kiều Quảng Lan, cuối cùng sờ sờ mặt hắn.
Kiều Quảng Lan không nhúc nhích, cũng cười nhìn y, đầu ngón aty Lâm Lâu miết qua gò má của hắn. Trong lúc hoảng hốt, bao nhiêu chuyện cũ rào rạt ùa về, thì ra bọ họ cứ thế mà cùng nhau trải qua bao nhiêu là chuyện thế rồi, qua thời gian dài như vậy, y cũng thật sự theo hắn cả một đoạn đường thật dài...
Hiếm thấy cảm giác ấm áp dâng trào, Kiều Quảng Lan nhìn Lâm Lâu mở miệng, dịu dàng nói với hắn: "Chén rượu kia của ngươi, thật ra bị ta thay bằng nước rồi..."
Kiều Quảng Lan: "..."
Hắn giơ tay nghiêng bàn hất một bàn điểm tâm về phía Lâm Lâu: "Tên khốn nhà ngươi được lắm!"
Lâm Lâu nhay tay lẹ mắt vững vàng đỡ được cái đĩa trên tay, cầm một miếng bánh ngọt trên đĩa ném vào miệng, cong mắt nở nụ cười với Kiều Quảng Lan.
Kiều Quảng Lan cũng không nhịn được bật cười, chỉ vào y mắng: "Thằng con trai hư đốn!"
Lâm Lâu: "..."
Y thuận tay kéo cánh tay Kiều Quảng Lan chỉ vào mình, hôn lên mặt hắn một cái rồi nói: "Suỵt, ngươi nhìn xem, Hình Siêu dậy rồi."
Ngoài miệng Kiều Quảng Lan"phi" một tiếng, nhưng vẫn thuận theo hướng Lâm Lâu chỉ nhìn theo, phát hiện dưới ánh trăng sáng tỏ có một bóng người nhảy vào cửa sổ đối diện.
Thích Dương nói chuyện với Hình Siêu hồi buổi chiều xong, hắn vừa vào phòng đã đi ngủ, lúc hai người mới vừa ngồi đây uống rượu hắn còn chưa tỉnh, không nghĩ đến tận nửa đêm hắn mới tỉnh dậy.
Kiều Quảng Lan nhìn Lâm Lâu ra hiệu, Lâm Lâu liền vung tay lên lên hắt rượu trong chén ra, hình ảnh trong phòng lại lần nữa hiện ra trước mắt hai người.
Có thể thấy được rõ ràng, có vẻ như Hình Siêu mới vừa tỉnh ngủ, gã khoác một chiếc trường sam đứng bên cửa sổ, trên bàn trước mặt gã đặt một túi bánh bông tuyết thành tây.
Kiều Quảng Lan nói: "Thích Dương bị thương nặng như vậy còn đi mua đồ ăn cho hắn, người ca ca này cũng đã đủ tiêu chuẩn rồi."
Lâm Lâu nói: "Nhưng ta nghĩ có vẻ như Hình Siêu cũng không hẳn là biết ơn."
Kiều Quảng Lan gật đầu tán thành: "Giữa những tên điên khùng như các ngươi nhất định hiểu rõ vô cùng.
Trong khi nhai người nói chuyện, Hình Siêu vẫn luôn nhìn túi bánh ngọt kia, trên gương mặt mang một loại biểu cảm như đang ngẫm nghĩ, qua hồi lâu, mãi cho đến khi Kiều Quảng Lan cũng hơi mất kiên nhẫn, gã mới chậm rãi tự mình lấy một khối bánh trong túi ra rồi giơ lên trước mặt đánh giá.
... Tư thế này nhìn giống như đang kiểm tra, chẳng lẽ gã đang hoài nghi là có độc chăng?
Kiều Quảng Lan mới vừa nghĩ đến điều này, bỗng nhiên liền nhìn thấy Hình Siêu lộ ra một nu cười kì quái, tay gã dùng sức bóp chiếc bánh thành bột mịn, bột bánh trượt qua kẽ ngón tay gã rơi xuống đất.
Kiều Quảng Lan: "..."
Không thích thì thôi đừng ăn, làm cho dính dầu cả tay như thế lỡ dính lên áo quần còn phải đi giạt.
Hình Siêu vung tay hất toàn bộ điểm tâm trên bàn xuống đất, đôi chân gã dẫm bánh bẹp dí, sau đó một tiếng cười lạnh phát ra từ cổ họng gã. Ngực gã kịch liệt phập phồng, cũng không biết gã đang nghĩ gì.
Lông mày Kiều Quảng Lan cau lại, Lâm Lâu bên cạnh bỗng nhiên nói: "Thật ra nghĩ tới nghĩ lui, nếu muốn biết một chuyện cũng chỉ có một cách đơn giản nhất, ngươi nói xem là cách nào?"
Kiều Quảng Lan liếc mắt nhìn y, trên gương mặt Lâm Lâu lộ ra một nụ cười ranh mãnh. Đột nhiên Kiều Quảng Lan hiểu ra được, nói: "Đi hỏi."
Lâm Lâu cười nói: "Không sai. Ngươi xem, hành động của Hình Siêu trước sau không đồng đều, thay đổi thất thường, thấy rõ trong lòng hắn cũng rất loạn, nhất định có thứ gì đó vẫn chưa quyết định được. Nếu như lúc này có người xuất hiện trước mặt hắn và có điều phiền muộn tương tự, có lẽ có thể moi được thứ gì đó từ miệng hắn."
Kiều Quảng Lan suy tư một chút, gật gật đầu: "Có đạo lý. Phái Ngọc Quỳnh có một loại phép thuật gọi là tiên cầm huyễn âm, tuy rằng không thể khống chế tinh thần người ta nhưng cũng có thể tạo thành ảnh hưởng rất lớn đến cảm xúc, ta có thể thử phối hợp một lần xem sao."
Lâm Lâu nâng chén rượu còn sót lại uống cạn, vừa khéo bắt gặp ánh mắt phức tạp của Kiều Quảng Lan liền đặt ly xuống, sau đó cười nói với vẻ mặt hoàn toàn tự nhiên: "Được ròi, vậy ngươi đến đây đi."
Y liền căn dặn: "Vai chính mà ngươi phải đóng là một người chuyên đưa ra lời khuyên, tên Hình Siêu chỉ thích ăn mềm không ăn cứng, cần phải dùng thái độ dụ dỗ, đừng để hắn nhận ra ngươi là ai."
Kiều Quảng Lan nói: "Ha, là tỏ ra buồn nôn một chút, chua một chút, giống như ngươi... Ừ, hiểu rõ rồi."
Hắn ném chén rồi đứng dậy, phất tay áo phá tan kết giới của Lâm Lâu, gió đêm lập tức tràn vào, thổi tay áo hắn tung bay trong gió.
Kiều Quảng Lan móc một chiếc mặt nạ đeo lên mặt, ngay lập tức gương mặt hắn liền biến thành một gương mặt khác hoàn toàn, ngụy trang không một kẽ hở.
Lâm Lâu ngồi tại chỗ thưởng thức dáng người hắn, nhìn thấy mặt nạ không khỏi khen một câu: "Chiếc mặt nạ này rất tốt."
Kiều Quảng Lan nở nụ cười: "Đến lúc để bên dưới kia được trải nghiệm kỹ năng xuất thần này rồi."
Sau khi Kiều Quảng Lan nhẹ nhàng nhảy xuống từ nóc nhà thì Lâm Lâu lẫn chiếc bàn nhỏ đều đồng thời biến mất.
Hình Siêu cảm thấy sợ hãi một cách kỳ lạ, gã lập tức ngẩng đầu lên, cách lớp cửa sổ quát hỏi: "Ai đấy!"
Kiều Quảng Lan chỉ sợ gã sẽ làm kinh động đến Thích Dương sẽ gây phiền phức nên cố ý đứng tại chỗ một chút, hắn chờ sau khi Hình Siêu nhìn thấy hắn liền khẽ cười một tiếng rồi xoay người chạy.
Tính cách Hình Siêu cũng vốn là một tên kì quái, gã nhìn thấy thái độ Kiều Quảng Lan như thế thì trong lòng nổi lửa, lập tức đuổi theo.
Nếu Kiều Quảng Lan thật sự muốn chạy trốn thì chỉ cần chớp mắt một cái Hình Siêu đã bị vứt xa tận hai dặm, thế nhưng hắn vốn là đang dẫn gã đi nên cố tình khống chế tốc độ không nhanh không chậm, cố gắng duy trì khoảng cách vài bước, đảm bảo gã đuổi không kịp nhưng cũng không bị bỏ lại. Hai người đã nhanh chóng chạy được rất xa, Kiều Quảng Lan nhún người nhảy một cái, đứng trên một thân cây, quay người khẽ mỉm cười với Hình Siêu.
Tuy rằng hắn đã dịch dung, biến khuôn mặt này trở nên rất bình thường, thế nhưng phong thái sắc đẹp của hắn vẫn là thế gian không ai địch lại được, hắn cười như thế khiến Hình Siêu hơi run run.
Nhưng rất nhanh, nụ cười lạnh lẽo lại lần nữa trở lại trên gương mặt gã. Gã quan sát Kiều Quảng Lan vẫn không nhúc nhích trên cây, nói thẳng: "Đúng cao thủ hiếm thấy trên thế gian. Ngươi dẫn ta tới đây có mục đích gì?"
Kiều Quảng Lan thở dài, vừa nhìn trăng sáng vừa nói: "Ta cô đơn."
Hình Siêu: "..."
Lâm Lâu: "..." Không phải đã nói là sẽ mô phỏng theo mình sao? Ở trong lòng hắn, mình không phải như vậy chăng?
Kiều Quảng Lan hất tóc mái lên một cách phong độ, nở một nụ cười với Hình Siêu, nhẹ giọng nói: "Vị công tử này, ta thấy ngươi tựa hồ có tâm sự, ta cũng vậy."
Lâm Lâu lặng lẽ che kín mặt, bắt đầu suy nghĩ làm sao để giải cứu hắn.
Kiều Quảng Lan thở dài nói: "Ai, đêm đen gió lạnh buốt giá, nửa đêm lại chỉ có mình ta và ngươi lưu lạc chốn thiên nhai, có chuyện gì đau lòng chi bằng nói ra, mọi người..."
Thật ra nếu nhìn nhận một cách nghiêm túc thì những lời Kiều Quảng Lan nói cũng không tính là vấn đề gì. Nếu người nói là Lâm Lâu, nhất định sẽ dùng giọng điệu ôn hòa dễ gần dẫn dắt được, thế nhưng Kiều Quảng Lan nói bằng cái kiểu cà lơ phất phơ như thế, khiến người ta nghe vào càng giống như đang cố tình gây hấn.
Biểu cảm trên gương mặt Hình Siêu thay đổi khôn lường. Gã quan sát Kiều Quảng Lan một hồi, Kiều Quảng Lan nhìn gã đầy mong đợi.
Hình Siêu nói một cái lạnh nhạt: "Tên kỳ quái, ngươi đang giễu cợt ta sao?"
Kiều Quảng Lan: "...?"
Trong tưởng tượng không phải là như vậy.
Hắn kiên nhẫn đáp: "Ta là thật lòng muốn..."
Hình Siêu không nói cho hắn cơ hội, lạnh lùng nói: "Ngươi xui xẻo thì tự xui một mình đi, ta vốn là lữ khách có con đường dương quan rộng mở, ai giống như kẻ lưu lạc ngươi. Các hạ đây gặp nhiều đả kích quá nên phát điên rồi sao?"
Khi hai cái miệng độc đụng phải nhau nhất định sẽ như nước với lửa. Kiều Quảng Lan nổi nóng, bật thốt lên: "Ha, ta chưa từng thấy lữ khách nào đắc ý y chang quỷ như ngươi. Có phải ngươi đắc ý quá không có chỗ xả nên tự xả cả mình không?"
Lâm Lâu: "..."
Hay ghê, chuyện phát triển được đến mức này, kế hoạch này có thể chấm dứt ở đây.
Sau khi Kiều Quảng Lan khôi phục bản chất, khi mở miệng sẽ đâm chọt vào vết sẹo người khác. Câu đầu tiên hắn nói khiến cho sắc mặt Hình Siêu thay đổi, gã tức giận: "Ngươi!"
Kiều Quảng Lan nghiêng đầu, thái độ cực kỳ ngạo mạn: "Ta thì làm sao?"
Tính khí Hình Siêu luôn hung hăng, ngoài miệng cũng chưa bao giờ bỏ qua cho kẻ khác, cũng do trước đây thân phận gã không bình thường nên mới lớn lên với tính cách cay nghiệt như thế. Trước đây gã độc địa với ngược khác chưa từng bị trả đũa, bây giờ gặp phải một người còn ngang ngược hơn mình, nhất thời khiến gã tức không nhẹ.
Gã không mang binh khí nên chỉ tạm nhặt một nhánh cây trên mặt đất, ôm may mắn đâm về phía Kiều Quảng Lan. Nhánh cây bùng lên đốm sáng, chiêu thức cực kỳ độc ác.
Trong lòng Lâm Lâu lẫn Kiều Quảng Lan đều " Ồ" lên. Bởi vì Hình Siêu được Thích Dương cứu, sau khi được cứu gã cũng chưa từng động tay, hai người còn tưởng rằng gã không có bản lĩnh gì, không nghĩ đến ra tay cũng lợi hại phết.
Lâm Lâu nhìn nghĩ từng chiêu thức đường kiếm của gã, trong lòng có chút nghi ngờ. Không phải y lo lắng cho Kiều Quảng Lan —— cho dù Hình Siêu có bản lĩnh cao cường thế nào cũng chẳng là gì trước mặt Kiều Quảng Lan.
Kiều Quảng Lan hừ một tiếng, nhảy từ trên cây xuống, trong chốc lát ấy, gã đâm kiếm về hướng Kiều quảng Lan. Hắn chắp tay sau lưng, không thèm nhấc chân mà chỉ thong thả né tránh công kích của gã, nhìn qua giống như đang cùng gã chơi đùa.
Hình Siêu vô cùng sợ hãi, quát lên: "Ngươi —— "
Lời sau chữ "ngươi" còn chưa nói ra được, Kiều Quảng Lan bỗng nhiên phất tay, nói: "Được rồi, không chơi nữa, thôi thì ta trực tiếp đánh đàn cho ngươi nghe vậy."
Hắn không đả động gì được Hình Siêu, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một cách cuối cùng đó là thi triển pháp thuật tiên cầm huyễn âm, thử chút xem có thể phá vỡ phòng tuyến của gã không vậy.
Hình Siêu nói: "Đó là thứ gì! Có phải ngươi bị bệnh hay không? Ta không nghe!"
Vừa dứt lời, nhánh cây trên tay gã đã gãy, sau gáy tê rần. Gã lập tức đứng yên tại chỗ không động đậy được, Kiều Quảng Lan ném nửa nhánh cây còn lại xuống đất: "Ta nói muốn đàn, vậy ngươi muốn nghe thì nghe, không nghe thì nghe."
Mới đầu Hình Siêu đã cảm thấy trên người của người này cho gã một loại cảm giác quen thuộc, đợi Kiều Quảng Lan nói xong câu này, bỗng nhiên gã chợt nghĩ đến, bật thốt lên: "Thì ra là ngươi!"
Kiều Quảng Lan: "..."
Hình Siêu: "Ngươi là tên họ Kiều ở chung quán trọ với ta!"
Kiều Quảng Lan: "..." Không phải chứ, nhận ra được luôn?
Lâm Lâu: "..." Kỹ năng diễn xuất của ngươi, thật sự là... nát ghê!
Kiều Quảng Lan cũng tùy hứng, nếu hắn muốn đùa người thì giả vờ giả vịt cũng được, nhưng nếu để hắn làm theo ai đó, hay học ai giống như ai thì với hắn mà nói còn khó hơn lên trời, chưa quá ba câu đã khôi phục bản chất của chính mình.
Kiều Quảng Lan thẹn quá hóa giận, cứ thế kéo mặt nạ xuống ném một phát, sau đó lại giơ tay điểm một cái, Hình Siêu chẳng thể nói được gì nữa: "..."
Gã nín nhịn muốn chết, chỉ có thể trơ mắt nhìn Kiều Quảng Lan giơ tay câu về hướng hồ nước. Mặt hồ yên ả bỗng nhiên xoay tròn dâng lên một dòng nước, dưới ánh trăng óng ánh lộng lẫy, chỉ chớp mắt toàn mặt hồ đã biến thành một chiếc thất huyền cầm. Gòng nước ngưng tụ thành dây đàn treo giữa không trung, Kiều Quảng Lan nhảy lên,đứng trên mặt hồ, ánh sáng lưu chuyển không ngừng, ánh lên gương mặt tinh xảo của hắn, lộng lẫy cực kỳ.
Thật là tà môn, một người có bộ dáng thế này mà hành động lại không khác gì tên thổ phỉ.
Nghe đàn muội nhà ngươi, đồ thần kinh!
Kiều Quảng Lan vung tay phất tay áo, phất ra một luồng khí, dây đàn vang lên tiếng "coong". Trái tim Hình Siêu cũng nảy lên một phát, dường như trong nháy mắt đó như bị bóp một cái.
Kiều Quảng Lan nhắm mắt tập trung tinh thần, khí chất nhất thời lặng xuống, hắn dùng luồng khí đánh lên dây đàn vốn dĩ không tồn tại, tiếng đàn quay về mặt hồ.
Tiếng nhạc như thủy triều, vang lên từng đợt, chúng giống như bị thứ gì đó đang không ngừng đánh động lên trái tim, chúng vỗ bờ giống như mang theo nỗi lòng chôn giấu.
Đau khổ, sợ hãi, phẫn nộ, hận thù, tiếc thương... Vô số cảm xúc tới bất chợt tấn công vào linh hồn và tinh thần Hình Siêu.
Hàm răng gã đánh lập cập, hai mắt gã đăm đăm, trong lòng vẫn muốn kháng cự, thế như ý chí lại có chút không chịu nổi.
Lâm Lâu bên cạnh nhìn thấy thế, y không thể không thừa nhận một điều, tuy rằng phương pháp của Kiều Quảng Lan thô bạo, thế nhưng sau một chốc, cảm xúc trong lòng Hình Siêu cũng bị hắn ép thốt ra. Nhưng vốn dĩ tiên âm huyễn cầm đối kháng với tinh thần, cứ vậy, đợi đến khi Hình Siêu nguyện ý nói ra, tự Kiều Quảng Lan cũng khó tránh khỏi tổn thương.
Thông qua lúc vô tình phát hiện vừa nãy, y cảm thấy thật ra mình có thể đánh cược một lần cơ hội đi ra khỏi đây... Lâm Lâu vung tay trước mặt đồng thời thay đổi dung mạo, sau đó y nhảy ra từ nơi ẩn thân, tụ lực đánh về phía Kiều Quảng Lan, đồng thời quát lên: "Ngươi khinh người quá đáng!"
Kiều Quảng Lan vội vàng đứng dậy, nắm cánh tay y, linh lực hai người chạm nhau phát ra một tiếng vang, mặt hồ vỡ vụn, sóng nước dập dờn không ngừng, bỗng chốc tiếng đàn cũng ngừng lại.
Tuy rằng Lâm Lâu thay đổi gương mặt, thế nhưng Kiều Quảng Lan liếc mắt vẫn liền nhận ra đối phương. Hắn hơi run run, còn chưa kịp nói chuyện, Lâm Lâu đã nhanh chóng nháy mắt với hắn.
Kiều Quảng Lan lập tức phản ứng lại, quát lên: "Ngươi là ai? Làm làm làm, làm gì vậy?"
Lâm Lâu thiếu chút nữa bật cười, tuy rằng Kiều Quảng Lan thông minh, đã nhanh chóng hiểu được ý đồ của mình. Có lẽ dù sao cũng là một người làm theo ý mình quen rồi, để hắn giả vờ có vẻ cũng hơi khó xử, chỉ sợ nói thêm vài câu, Hình Siêu liền nhìn ra hai người đang bày trò.
Y vờn qua vờn lại với Kiều Quảng Lan vài lần cho có, bóng hai người bay nhanh như chớp, Lâm Lâu nhắm cơ hội, làm bộ chụp vai Kiều Quảng Lan rút ngắn khoảng cách hai người, ghé vào tai hắn nhanh chóng nói: "Hình như ta nhìn ra được lai lịch của Hinh Siêu rồi, ngươi lùi trước, để ta thử một chút xem."
Kiều Quảng Lan nắm lấy cổ tay y vung ra: "Làm bộ bị ngươi đánh chạy sao?"
Lâm Lâu đổi góc, thừa dịp Hình Siêu không thấy, nhanh chóng hôn lên mặt hắn: "Thiệt cho ngươi rồi, về rồi ta sẽ cho ngươi đánh lại."
Kiều Quảng Lan vung tay đẩy đầu y ra. Lâm Lâu nở nụ cười, động tác lại không dừng lại, y vung tay chưởng lên ngực Kiều Quảng Lan, nhìn qua có vẻ dùng hết sức thế nhưng thực tế thì một chút sức cũng chẳng dám dùng.
Kiều Quảng Lan che ngực, lảo đảo lùi lại mấy bước, chỉ vào Lâm Lâu tức giận nói: "Coi như ngươi gặp may mắn, lần này ta ha cho ngươi trước, Hừ!"
Y quay người, trên mặt đã đổi thành một bộ nét mặt nhã nhặn ôn hòa, y đi đến trước mặt Hình Siêu, chạm một cái lên mi tâm gã. Hình Siêu bỗng thấy cơ thể được thả lỏng, khôi phục tự do hành động.
Gã cũng không nói cảm ơn mà chỉ cảnh giác nhìn Lâm Lâu, nói: "Tại sao ngươi lại giúp ta?"
Lâm Lâu khẽ thở dài một hơi, cố ý thể hiện muốn nói lại thôi, do dự chốc lát mới nói: "Trên người ngươi có vết thương, nếu không phải vậy, vốn dĩ không đến nỗi chật vật thế này."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]