Lâm Lâu thoáng nhướn mi, Kiều Quảng Lan giải thích: "Ta nhận ra trạng thái của Mã Động thay vì nói là 'chết' thì chẳng bằng nói là bị phong ấn thì hợp lý hơn. Trong cơ thể hắn có một cỗ oán khí rất nặng, ta dựa vào những câu nói trước đó để che giấu nhưng thực tế là trong tối thúc giục oán khí trên người hắn, để hắn phá tan tầng băng kia, kết quả oán khí tắt hết nhưng lại không thể phá băng được. Cho nên Mã Động không cử động được, dù có là chết hay chưa chết thì nhất định cũng không thể cứu được nữa."
Lâm Lâu nói: "Vậy ngươi nói có cháy là có chuyện gì xảy ra?"
Kiều Quảng Lan nói: "Cái này xem số tử vi là có thể đoán ra. Nhưng đất trời đều có số định sẵn, ta có thể nhìn ra dấu hiệu bùng cháy lại không có cách nào loại bỏ trận hỏa hoạn này, cho nên chỉ có thể chờ một hồi lửa cháy thì cố gắng áp chế thế lửa, giảm bớt thương vong."
Lâm Lâu nháy mắt một cái, nói: "Ngươi vẫn có thể nói ra điểm này thế thì khác gì để lộ thiên cơ? Tuy rằng người trên trấn ăn bữa uống rượu ngày ấy vì lời nhắc nhở của người có tạm thời tránh được một kiếp, nhưng tuổi thọ của ngươi thì làm sao mà tránh khỏi bị tổn hại đây?"
Kiều Quảng Lan nói: "À, cái này à... Ta là người tu tiên, mệnh của ta dài hơn bọn họ, tổn hại một chút thì cứ tổn hại đi, chả sao."
Lâm Lâu nói: "Ngươi!"
Y cũng không biết nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-thuy-dai-su/3375639/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.