Hắn vội ho một tiến, thành khẩn nói: "Cô nương, là thế này."
Ca nữ ngẩn ra, Kiều Quảng Lan nói: "Thực không dám giấu, ngươi nhìn ta bề ngoài mặc đẹp cũng chỉ là bề ngoài hào nhoáng, thực tế ngân lượng trên người ta chỉ có hạn, cũng chỉ đủ ăn một bàn này mà thôi. Khuyển tử tham ăn, bữa cơm này thêm một phần là cô nươngtất nhiên nó sẽ ăn không đủ no. Cho nên thỉnh cô nương thông cảm cho ta nóng lòng thương con, đứa trẻ tuổi còn nhỏ, không nên cướp cơm của nó."
Lộ Hành: "..."
Ca nữ: "..."
Ca nữ có chút đỏ mặt, nhưng cho dù Kiều Quảng Lan có nói đến thế này, nàng vẫn còn do dự, như thể có chút không tình nguyện rời đi. Kiều Quảng Lan cùng Lâm Lâu liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều suy đoán hẳn là nàng có mục đích gì mới mượn cớ hát khúc để tiếp cận, chỉ là bộ dáng ỡm ờ không nói rõ nàng không khỏi khiến người thấy phiền.
Lâm Lâu trầm ngâm chốc lát, vừa muốn mở miệng, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng "loảng xoảng" thật lớn vang lên. Cửa quán trọ bị người đạp ra một cách mạnh mẽ, một đội gia đinh khí thế hung hăng đẩy cửa xông vào, đại hán dẫn đầu liếc nhìn xung quanh một phen, hô lên: "Hình như là tên nhóc kia!"
Bọn họ xông thẳng đến bàn Kiều Quảng Lan.
Kiều Quảng Lan vắt chéo hai chân ngồi cạnh bàn, không làm ra hành động gì cả, nhìn qua vô cùng nhàn nhã, trong miệng lại thở dài, nói một cách oán giận: "Người ta ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-thuy-dai-su/3373393/the-gioi-thu-nam-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.