Edit: Thỏ
Đã bốn mươi lăm ngày kể từ khi ‘hắn’ rời khỏi dưỡng dịch. Mấy hôm nay tôi vẫn luôn tìm cách tiếp cận ‘hắn’, nhưng bây giờ không cần nữa. Một lần nữa ‘hắn’ lại bỏ trốn, không nhờ ai hỗ trợ, chỉ dựa vào thực lực của bản thân, nhẹ nhàng trốn thoát.
(tạm dừng hồi lâu)
Sau đó… ‘hắn’ đến tìm tôi.
Vừa chế tạo xong dụng cụ giải mã, nhân viên nghiên cứu đứng lên, thân thể bất chợt chao nghiêng vài cái. Anh đưa tay xoa mắt, ngẩng đầu, hoảng hốt vì thấy một bóng người phía trước.
Không biết có phải ảo giác hay không, thế mà anh thấy người đàn ông đang đứng mỉm cười với mình.
Đứng ở… trước mặt anh?
Nhân viên nghiên cứu bỗng trợn to mắt, hoảng loạn lùi về phía sau, ngay cả dụng cụ giải mã trên tay cũng đánh rơi xuống đất.
Khóe môi người đàn ông cong lên khiến gương mặt điển trai càng thêm rạng ngời. Hắn thản nhiên nhặt dụng cụ giải mã lên, nhìn về phía nhân viên nghiên cứu. “Thứ này dùng để làm gì?”
“Dùng để cứu tôi?”
Nhân viên nghiên cứu nhìn hắn, thật tình nói: “Phải.”
“Ồ.” Người đàn ông cười đáp, “dùng loại này còn chưa kịp mở cửa, em đã bị họ tóm lấy rồi.”
“… …”
“Nhưng mà, dù sao tôi đã ở đây, nó cũng không cần thiết nữa.” Người đàn ông đem dụng cụ đặt lên bàn.
“Cậu… thoát ra bằng cách nào?” Nhân viên nghiên cứu nóng nảy, “còn bọn họ?”
Ngón trỏ người đàn ông đặt trước môi: “Khẽ thôi – – lần này tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-thi-nghiem/2168397/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.