Edit: Thỏ
Đây là ngày đầu tiên kể từ khi ‘hắn’ rời khỏi dưỡng dịch. Tâm trạng tôi rất kích động, đợi đã, để tôi nghĩ xem, tôi nhớ là đã quên chuyện gì; à phải, hắn mở mắt ra! Không, không, bây giờ tôi nói năng hơi lộn xộn, ý tôi là hắn sống, cũng không đúng, là hắn đã có dấu hiệu sự sống của con người. Điều này làm tôi thực kích động, trời ơi, tôi chưa từng nghĩ hắn vô cùng đáng yêu như thế. Đúng là tôi nghĩ hắn sẽ đáng yêu, nhưng mà, chính là, thật quá sức đáng yêu!
“Nghiên cứu viên thân mến, đây là dưỡng dịch và thuốc tăng trưởng cấp B của anh, xin mời lấy.”
“Cảm ơn.”
Cầm đồ vật đi chưa được mấy bước, nhân viên nghiên cứu nghe thấy ai đó gọi chương trình phục vụ đem dưỡng dịch đến cho một đứa trẻ. Nhưng vì sao vật thí nghiệm mà anh vun dưỡng đến nay vẫn không có động tĩnh gì?
Chẳng lẽ sai thao tác?
Nhân viên nghiên cứu bóp trán, trong lòng buồn bực không thôi. Bỗng anh nghe thấy tiếng cảnh báo vang lên liên tục, ban đầu chưa kịp phản ứng, nhưng rốt cuộc anh bị nó ầm ĩ đến đau đầu mới nhìn về phía đồng hồ đang nhấp nháy ánh đỏ.
Tín hiệu khẩn cấp?
Nhân viên nghiên cứu nhíu mày, nhất thời có hơi mờ mịt: “Chẳng lẽ có người xâm nhập căn cứ… Khoan đã, tín hiệu này – -”
Anh lao đi bằng vận tốc ánh sáng, chạy gấp đến nỗi suýt chút trượt chân, ngay cả mắt kính cũng bị đụng rớt lên rớt xuống. Anh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-thi-nghiem/2168384/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.