Nguyên Phương nằm dài trên giường toát mồ hôi lạnh, hắn trở mình, suy nghĩ về giấc mơ kỳ lạ từ lúc còn bé đến tận bây giờ vẫn thường xuyên mơ thấy nó, gương mặt ấy, ánh mắt ấy, giọng nói ấy. Tối nào hắn cũng mơ thấy một cô gái nằm trong vòng tay hắn, thân thể cô mềm nhũn và nói không ra hơi nhưng từng lời cô nói như in tận tâm can của hắn. Lòng hắn đau nhói và bất chợt hắn thốt ra ba chữ Đồng Mộng Dao.
Hôm nay là một ngày tồi tệ của Nguyên Phương khi anh đã dậy muộn. vừa vác cặp chạy ra ngoài trong bộ đồng phục xộc xệch với đôi giày thể thao nửa buộc nửa thả. Bỗng dây giày đo đất làm hắn ngã nhào xuống đường, sách vở văng tung tóe. Hắn đang loay hoay nhặt sách vở lên thì một cô gái chạy tới giúp hắn. Cô cười lấy lệ và cố tỏ ra vui vẻ nhưng trong lòng thì chẳng vui vẻ gì. Hắn hỏi nhưng không nhìn. Nhìn cô chẳng có vẻ vui vẻ gì khi giúp tôi, cô bất mãn gì với tôi à?
Một tia sáng lóe lên trong mắt hắn, hắn ngước lên nhìn cô, là Đồng Mộng Dao. Đúng, chính giọng nói ấy, ánh mắt ấy, dung mạo ấy đã trong đầu hắn từ rất lâu. Liệu người con gái này là ai rõ ràng mình chưa bao giờ gặp cô ta tại sao lại có thể mở giấc mơ rất chân thực kia. Nguyên Phương quyết định lần mò tìm đến câu trả lời từ trên người cô? Câu trả lời sẽ là gì cho giấc mơ kì lạ kia?