"Túc ca, cảm ơn đã đến cổ vũ nhé. Ngày nào đó tôi cũng nhất định sẽ đến Đào Niên thăm cậu. Lúc đó mong cậu đừng vật vờ như này nữa nhé." Vạn Thanh cười tươi tiễn Trì Hạc.
"À phải rồi, đừng có mà không ăn gì rồi vận động đấy. Còn nữa ăn ít đồ cay thôi, dạ dày của cậu không tốt đâu." Vạn Thanh dặn dò xong thì lên xe rời đi.
Thì ra Phong Túc thường không ăn gì rồi vận động. Mà, dạ dày cậu ấy cũng không tốt. Vậy nên hắn phải bắt đầu chú ý cậu nhiều hơn rồi.
Ba ngày nghỉ lễ trôi qua rất nhanh, Phong Túc lúc này đang dọn dẹp đồ đạc để vào trong vali. Chiều nay là cậu sẽ về trường rồi, có chút mong đợi gặp Trì Hạc. Khoan đã, cậu nghĩ cái gì thế? Cứ như đang đơn phương người ta vậy đấy. Nói đi cũng phải nói lại, ba ngày nghỉ lễ không ngày nào là không gọi video cho nhau.
Đột nhiên cảm thấy có hơi dính với nhau thì phải.
Phong Túc cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều nữa. Trì Hân ra ngoài với bạn rồi, còn bà Trì thì vẫn ở dưới nhà, một lát nữa sẽ chào bà ấy sau vậy. Cậu xếp đồ đạc xong xuôi thì cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cộc cộc.
Tiếng gõ cửa vang lên, Phong Túc đứng dậy mở cửa. Là mẹ của Trì Hạc.
"Mẹ nói chuyện một chút được không?"
Phong Túc thấy thế cũng gật đầu đồng ý, lấy ghế ra cho bà ấy: "Vâng mẹ. Mẹ ngồi đi."
"Quả nhiên, Trì Hạc sẽ không ân cần như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-thanh-hac-le/2724119/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.