Lý Thanh Nguyệt nghe xong muốn chui xuống đất nàng đường đường là tam công chúa một nước làm sao chấp nhận được truyện này nếu như truyền đi nàng nhất định không dám ra đường.
- Coi như ta xui xẻo.
Long Thắng Thiên nhìn nàng ném thanh linh thạch trên bàn sao đó dặm chân bỏ đi một bộ ta không quen biết làm hắn trong lòng buồn cười sao đó cũng không thu thức ăn nữa lập tức đuổi theo.
- Thanh Nguyệt sư tỷ đợi ta với.
Lý Thanh Nguyệt không quay đầu tiếp tục đi đến phía trước tai không nghe tâm không phiền.
- Thanh Nguyệt tỷ tỷ, Thanh Nguyệt tỷ tỷ…
- Chuyện gì?
Nàng quay lại nhìn hắn trên gương mặt hiện đầy vẽ giận dỗi.
- Người đưa dư thanh linh tử ta mang trả lại người.
- Không cần.
Nàng nói xong lại xoay người tiếp tục bước đi.
- Thật sự không cần sao? 50 thanh linh tử đó.
- Ta đã nói không…
Lý Thanh Nguyệt quay người lại nào thấy thanh linh thạch trước mặt hiện ra một cây trâm cài màu bạc lấp lánh nhất là viên ngọc phía trên sáng lung linh làm nàng nhìn đến thất thần.
Long Thắng Thiên thấy bộ dạng của nàng liền đắt ý, ở cái đại lục này ai biết kim cương là cái gì? chỉ có hắn mới hiểu được giá trị của nó 100 nữ nhân thì có thể làm 99,99 người cười.
- Sao vậy người không cần sao?
- Cần, ai nói ta không cần.
Lý Thanh Nguyệt nhìn cây trâm thích không rời mắt đây là lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than/2425787/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.