"Ngày đó đáng lẽ là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời ta. Trong lòng ta lúc nào cũng nghĩ đến việc nếu hôm đó Nhị ca có ở đó thì sẽ tốt biết mấy ... Ta đính hôn với Phong Vô Lưu, sau đo chính thức thành thân, sau đó sinh con đẻ cái, có thể huynh cũng đã trở thành cữu cữu rồi. Sau đó con của ta sẽ do huynh dạy dỗ, giống như ngày trước huynh đã dạy dỗ ta".
Lâm Tuyết Nhiên cười tự giễu: "Nhưng ngày hôm đó trở thành ngày đau đớn nhất trong cuộc đời ta, những ngày tiếp theo, nỗi đau của ta ngày càng tăng lên".
"Ngày càng có nhiều người trong Dẫn Hồn Tiên Môn trở thành dị nhân do sáp nhập với tộc Ăn Hồn. Họ không phải là dị tộc, nhưng cũng không đơn thuần là nhân tộc nữa".
"Điều buồn cười là không ai nhận ra những gì ta nói, họ chỉ nghĩ ta bị điên".
Lâm Tuyết Nhiên nhìn Tần Ninh, giọng lạnh lùng nói: "Cho nên, ta học cách ngụy trang. Nếu cha mẹ không giết ta, vậy ta sẽ giết đám dị tộc, tộc Thiên Vũ, tộc Ăn Hồn đó".
"Những năm qua, ít nhất có mấy vạn tộc nhân của tộc Ăn Hồn và tộc Thiên Vũ đã chết trong tay ta, nhưng ta cảm thấy còn lâu mới đủ!"
Nghe vậy, Tần Ninh im lặng.
"Nhị ca ... Nếu huynh that sự là Nhị ca của ta, ta thực sự hận huynh. Ta hận huynh bỏ rơi ta, hận huynh không bảo vệ ta. Nhưng ta lúc nào cũng nghĩ, nghĩ rằng nếu huynh ở đó thì Phong Vô Lưu sẽ không chết.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3748808/chuong-11000.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.