Cô gái dáng người thanh mảnh, làn da mịn màng, đôi môi như hoa anh đào,lông mày như vẽ bằng mực nghiên, đôi mắt như nước mùa thu mềm mại thanh tú khó tả.
Cô mặc chiếc váy màu xanh nhạt trông vừa rực rỡ vừa tươi mát dưới ánh chiều tà, giống như mưa rào
chạm vào búp sen xanh, như sương mù mỏng manh trên ngọn núi cô đơn, thanh tao và nhẹ nhàng đến khó tả.
Xét về nhan sắc và khí chất, cô gái này có thể ngang hàng với Vân Sương Nhi và Thời Thanh Trúc.
Hồn gia chỉ sinh ra đại mỹ nam và đại mỹ nữ. Đây quả thực không phải là lời nói suông.
"Tam muội!"
Tần Ninh
nhìn cô gái trước mặt, không khỏi mỉm cười: "Đã nhiều năm không gặp, có nhớ Nhị ca không?"
Bốn huynh đệ tỷ muội Hồn gia luôn có mối quan hệ rất tốt. Tần Ninh và Lâm Tuyết Nhiên từ nhỏ đến lớn ngày nào cũng đánh nhau cai nhau nô đùa nhau nên
đương nhiên rất thân
thiết.
Tần Ninh
nói xong, Lâm Tuyết Nhiên hơi ngước mắt lên, giọng bình tĩnh nhưng lạnh lùng đáp: "Về rồi sao".
Lúc này, nụ cười trên mặt Tần Ninh không khỏi đông cứng lại.
Nhưng sau đó, Tần Ninh vẫn mỉm cười đi tới, giơ tay lên
muốn nhéo má muội muội mình.
Nhưng Lâm
Tuyết Nhiên lại nghiêng người sang một bên, sau đó lùi
lại một chút.
Hành động này khiến đôi tay đang vươn ra của Tần Ninh như bị đóng băng giữa không trung.
"Ừm ...... "
Tần Ninh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3748800/chuong-10992.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.