Thôn Yêu Yêu khoanh tay, kinh ngạc nói: "Tần công tử luôn cảm tính như vậy à?"
Gặp lại cố nhân.
Khóc như này .. có hơi khoa trương phải không?
Thời gian trôi qua từng chút một.
Tông Tu Vĩnh không ngừng vỗ vỗ lên lưng Tần Ninh an ủi.
Tông Tư Nguyên cũng bước tới, cười nói: "Cha, Vô Ngấn quá kích động, nhất thời không khống chế được bản thân."
"Được rồi, được rồi ... đừng khóc nữa ... "
Tông Tu Vĩnh cười nói: "Tuy vi sư nhìn có vẻ không ổn, nhưng vẫn có thể sống được nhiều năm nữa, cũng không phải sắp chết, tiểu tử con như khóc tang vậy!"
"Tiểu tử thối con như khóc tang thế, không may mắn đâu!"
Tần Ninh vùi đầu vào trong ngực Tông Tu Vĩnh, hít một hơi thật sâu, mới khống chế được cảm xúc của mình, sau đó ngẩng đầu nhìn Tông Tu Vĩnh, cười gượng nói: "Đệ tử mất bình tĩnh quá, mong sư phụ không trách."
Dương Thanh Vân, Lý Nhàn Ngư và Vân Sương Nhi lúc này cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Nhưng lại không nói ra được!
"Sư phụ câu cá mà cũng ngủ gật, xem ra đã già thật rồi."
Tần Ninh lau nước mắt, cười nói: "Để con câu!"
"Được, được, được ... "
Bên hồ.
Tần Ninh ngồi trên một tảng đá, cầm cần câu lên, Tông Tu Vĩnh ngồi trên xe lăn, cười hỏi: "Những năm qua con thế nào?"
Tần Ninh nhìn mặt hồ, quay lưng về phía mấy người, nhếch miệng cười nói: "Tốt lắm ạ, năm đó, con thống nhất Thái Thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3748745/chuong-10937.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.