Sự nhờ vả của cha?
Tần Ninh bỗng nhiên hiểu ra.
Lần trước hắn có gặp cha một lần, cha hắn thật sự có đề cập đến việc sẽ giúp hắn nhưng lại không nói giúp bằng cách nào.
Trước đây, Tần Ninh luôn cảm thấy cha mình ở bên ngoài, cô đơn không có chỗ dựa, sống rất khó khăn.
Nhưng bây giờ xem ra ... không phải vậy?
"Sao ngươi lại nhìn ta như vậy?" Thôn Yêu Yêu cười nói: "Ớ đây nhiều người như vậy, ngươi chắc chắn là bí mật của ngươi có thể để bọn họ nghe sao?"
Tần Ninh xua tay nói: "Các ngươi đi trước đi."
"Thanh Vân, Nhàn Ngư, Sương Nhi ở lại."
Vũ Bảo Bảo, Bảo Tử Đạt, Tông Đồng Nguyên gật đầu.
Quân Phụng Thiên đứng ở phía trên lên tiếng: "Ca, mọi người nói chuyện đi, đệ hộ pháp cho mọi người, bảo đảm không có ai nghe trộm."
Tần Ninh không nhịn được cười, mắng: "Tiểu tử đệ muốn nghe lén thì nghe, chỉ là ta bảo đám người Bảo Tử Đạt rời đi, không phải vì ta không tin bọn họ, mà là không muốn bọn họ vướng vào những thị phi lớn hơn, đệ có hiểu không?"
Quân Phụng Thiên cười, bay lên, một cái vung tay, không gian bốn phía đều bị phong ấn.
Thôn Yêu Yêu lấy ra một chiếc ghế như một trò ảo thuật, ngồi xuống, bắt chéo chân.
Chiếc váy cô ta đang mặc có hai đường xẻ, lúc này hai chân cô ta bắt chéo, một đôi chân mảnh khảnh như ngọc hơi đung đưa, đúng là mê hoặc.
Phải nói rằng ngoại hình của Thôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3748733/chuong-10925.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.