Lạc Thiên Hành vừa nhìn thấy cha mình, lập tức hét lớn: "Giết bọn chúng, giết bọn chúng đi, cha, đám người này..."
"Nghịch tử, câm miệng."
Lạc Sơn Hà trước mặt mọi người mắng lớn: "Phạm lỗi còn không biết hối cải!" "Cha, con..."
"Câm miệng."
Lạc Sơn Hà nhìn về phía Tần Ninh, cười nói: "Tân công tử, điều ba là..."
Tần Ninh đi tới trước mặt Lạc Thiên Hành, nhấc Lạc Thiên Hành lên, đi mấy bước, nhìn về phía đám người Lạc Sơn Hà, Lạc Sơn Hùng.
"Trong nhiều năm, Tiên giới đã chịu nỗi đau đớn sâu sắc bởi sự xâm lược của dịch tộc từ bên ngoài. Bao nhiêu người đã bị giết và bị thương. Dịch tộc có động cơ thầm kín, đã xâm nhập vào thế giới rộng lớn của chúng ta, là mưu đồ bất chính. Tân Ninh ta hận dịch tộc đến tận xương tủy, điều này Tam Thanh Tiên Vực, Thái Thần Tiên Vực đều biết rồi!"
Trong đám đông, không ít người lần lượt gật đầu.
Trong những năm qua, dịch tộc thường xuyên dùng thủ đoạn ở nhiều đại tiên vực khác nhau, điều này thực sự rất đáng ghét.
Lạc Sơn Hà lập tức nói: "Lạc gia chúng ta cũng rất căm ghét dịch tộc." "Ồ2 Vậy sao?" Tần Ninh nghe vậy không khỏi bật cười nói: iệc hợp tác với
dịch tộc chỉ là việc làm của một mình Lạc Thiên Hành, không liên quan gì đến Lạc gia ngươi sao?"
"Đương nhiên!"
Hử?
Không đúng!
Hợp tác với dịch tộc?
Lạc Sơn Hà mở to mắt nhìn chằm chằm con trai mình.
Lạc Thiên Hành lúc này lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3748716/chuong-10908.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.