'Tần Ninh nhìn về phía Phương Phi Dật, cười nói: “Ngươi cứ gom người lại một chỗ đã”.
“Vâng”. Rất nhanh, nhóm người Tần Ninh lại đi tiếp về phía trước. Phía sau.
Một vị lão giả của Phương tộc kéo Phương Phi Dật lại, nhỏ giọng nói: “Ngươi đừng có hỏi nhiều như vậy!”
“Mậu gia, làm sao vậy?”, Phương Phi Dật khó hiểu.
Lão giả được gọi là Mậu gia cũng là một Tiên Đế lâu đời của Phương tộc, địa vị trong Phương tộc không hề thấp, Phương Phi Dật vô cùng tôn trọng người này.
“Ngươi nói là làm sao?” Mậu gia lập tức nói tiếp: “Hoằng Hóa, Thư Lương, Thiên Hòa dặn dò ngươi bao nhiêu lần rồi? Tân Ninh nói gì thì cứ làm theo, hắn bảo ngươi làm gì thì ngươi
làm đó, ngươi cứ lắm mồm làm gì?"
Nghe vậy, Phương Phi Dật lập tức hiểu ra ý của Mậu gia, không khỏi cười khổ nói: “Ta chỉ là hỏi nhiều thêm một câu, không có gì chứ?”
“Hơn nữa... ta cảm thấy mấy vị thúc thúc cũng có vẻ sợ hãi Tần công tử quá rồi, chỉ bởi vì đệ đệ hắn là Mục Huyền Thần, có thể tay không bóp chết Tiên Tôn à
“Cái này vẫn chưa đủ hả?”
Mậu gia lại hỏi ngược lại: “Một vị Tiên Tôn, cho dù là cấp bậc Tiên Tôn sơ kỳ, có thể bị một vị Tiên Tôn khác tiện tay tát chết, vậy ngươi thử nghĩ xem, vị kia có cấp bậc thế nào?”
Phương phi Dật bỗng nghẹn lời.
Mậu gia tiếp tục nói: “Hơn nữa, ta nghe từ trong giọng điệu của Hoằng Hóa đối với Tân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3748638/chuong-10830.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.