Nghe thấy Mục Huyền Thần hỏi như vậy, Khúc Phỉ Yên ngập ngừng không biết nên trả lời thế nào nữa.
Mục Huyền Thần lại nói: “Đệ cảm thấy ấy mà, Diệp tẩu rất chu đáo, nhìn thì có vẻ hơi lạnh lùng, nhưng trong nội tâm lại ấm áp, bình thường đối xử với đại ca
cũng rất tận tâm”.
“Thời tẩu ấy mà, có vẻ linh hoạt kỳ ảo, u nhã tĩnh lặng, thích đại ca là thật, nhưng lại không giống với kiểu như của Diệp tẩu”.
“Còn về tỷ ấy mà... ớ...”.
Khúc Phỉ Yên hỏi: “Ta thì làm sao?” Tỷ làm sao?
Tỷ còn không biết?
Tỷ vắt đại ca ta khô thành như vậy!
Mục Huyền Thần cười nói: “Tỷ thích đại ca đệ, còn có vài phần ngưỡng mộ, cái này cũng không giống nhau”.
“Cho nên, tình yêu của đại ca đệ với các tỷ, chắc chắn là sẽ không giống nhau”.
“Cũng từ đó suy ra, tình yêu của cha đệ đối với các mẹ, cũng sẽ không giống nhau, người ngoài cảm thấy, mẹ hai và mẹ tám của đệ là được cha đệ yêu thương nhất, nhưng đệ lại cảm thấy, mẹ chín của đệ cũng được cha đệ yêu nhất, mẹ bảy cũng thết”
“Những gì người bên ngoài nhìn thấy và những gì mà bọn đệ nhìn thấy, đều không giống nhau”.
Mục Huyền Thần lại nói tiếp: “Còn như tỷ nói, cha đệ yêu người phụ nữ nào nhất...”.
“Cái này đệ không biết”.
Mục Huyền Thần lập tức mày mắt hớn hở nói: “Người mà cha thương nhất, đệ cảm thấy là Mục Vũ Yên, tam tỷ của đệ, là con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3748611/chuong-10803.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.