Nghe vậy, Phương Phi Dật cười ha ha nói: “Huynh trưởng của các chủ Mục Huyền Thần, phu quân của Khúc Phỉ Yên trưởng lão”.
Phương Phi Quần ngạc nhiên nói: “Huynh trưởng của Mục Huyền Thần, tại sao lại tên là Tân Ninh? Mục Tân Ninh?”
“Cũng không hẳn”.
Phương Phi Dật chậm rãi nói: “Cụ thể ta cũng không rõ lắm, nhưng trước đó đã từng nghe Mục các chủ nhắc qua, huynh trưởng của hắn theo họ mẹ”.
“Mà về, Tần công tử vì sao lại là phu thê với Khúc Phỉ Yên, chuyện này, lúc ban đầu khi ta biết về chuyện này cũng rất ngạc nhiên”.
Một hàng người của Phương tộc có mười mấy người, đi theo nhóm người của Tần Ninh, bắt đầu đi dạo loanh quanh khắp nơi bên trong Thiên Phương Thành.
Mục Huyền Thần và Khúc Phỉ Yên đều biết, Tân Ninh bây giờ là đang nhìn vật nhớ người, trên đường đi cả hai đều nói chuyện cùng hắn.
Nửa ngày sau.
Một hàng người mới đến bên trong nội thành.
Diện tích của khu nội thành tương đương với khu ngoại thành, cũng có sông núi nước non, khí phách của Phương tộc gần như đã được thể hiện ra một cách hoàn toàn triệt để.
Dọc đường đi vào nội thành đến thẳng bên ngoài cửa Phương phủ.
Lúc này, mấy bóng người đã đứng ở bên ngoài phủ đệ để chờ.
“Mục các chủ!”
Người đi đầu cười ha ha bước nhanh lên phía trước, chắp tay nói: “Quả thực rất xin lỗi, không ngờ trên dường lại xảy ra chuyện như vậy, đợi khi trở về, ta sẽ
đích thân hộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3748605/chuong-10797.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.