Mục Huyền Thần nhìn lão giả bước đến, cũng ngẩn ra mất một thoáng, ngay sau đó sờ nhẹ lên mi tâm, trông như thể rất đau đầu.
“Vị này là...”.
“Bạch Diệp Đan Đế...”, Mục Huyền Thần nhìn Tần Ninh, không khỏi nói: “Huynh không nhận ra ông ta à?”
“Hả?” Mắt Tần Ninh chuyển sang Bạch Diệp, trong một chốc cũng ngẩn ra.
“Ta có quen với Bạch Diệp, nhưng mà, năm đó Bạch Diệp không có già như vậy!”, Tân Ninh hơi cạn lời.
Bạch Diệp Đan Đế.
Ngày xưa khi hắn còn ở trong Thái Thần tiên vực, Bạch Diệp vẫn chưa là một vị Đan Đế, nhưng cũng đã là một vị Thánh phẩm đan dược sư rồi.
Nhưng Bạch Diệp năm đó trông chỉ mới ngoài ba mươi, vẫn còn rất hăng hái và khí thế.
Bây giờ, trông lại giống như một ông lão bảy tám mươi tuổi rồi.
Mới chỉ mấy vạn năm mà thôi, không đến mức như vậy chứ?
Bạch Diệp lúc này chạy lại, nhìn thấy Mục Huyền Thần mà thân thiết như thể cha ruột mình đến, lập tức khom người thi lễ, dùng giọng điệu khách khí nói: “Huyền đại sư, ngài đến tìm ta à?”
“A, không phải không phải...”
Mục Huyền Thần lập tức kéo Tần Ninh nói: “Đây là ca ta!”
Bạch Diệp đại sư nhìn sang Tần Ninh, lập tức khom người nói: “Chào Mục đại cai”
Mục Huyền Thần lại nói: “Ca ta tên là Tân Ninh”. “ồ ð, chào Tần đại cal” Hai câu đại ca này, suýt chút nữa đã tiễn Tần Ninh về trời.
Mục Huyền Thần cười nói: “Bạch Diệp, ngươi trước nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3748593/chuong-10785.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.