Nếu như phụ thân không có ở đó, tổ phụ tổ mẫu mà còn, thì có lẽ mọi thứ ở Thương Mang Vân Giới đều có thể yên ổn.
Nhưng bây giờ, hắn không nắm được thông tin ở Thương Mang Vân Giới, cho nên mọi thứ đều rất khó nói.
Tân Ninh tiếp tục nói: “Có lẽ nhị muội cũng đến rồi, chỉ là đệ không biết mà thôi, đương nhiên ta cũng chỉ là suy đoán, không dám khẳng định”.
“Lão tứ không đến chứ?”
Mục Huyền Thần lập tức đáp: “Tiểu tử kia chắc chắn là không đến được, thể chất của bọn đệ giống nhau, đệ có thể thành công, hắn có đến tám phần thất bại”.
“Những đệ muội khác thì sao?”, Tân Ninh quan tâm hỏi.
Nghĩ một chút, Mục Huyền Thần bắt đầu kể lại: “Tam tỉ... tam tỉ cùng với tiểu tử Mạch Nam Sênh kia suốt ngày dính lấy nhau, cha chúng ta không có ở nhà,
mẹ sáu cũng không quản được tỉ ấy”.
“Đệ mấy lần nhìn không nổi nữa rồi, nhưng tiểu tử kia là người của thần tộc Cửu Vỹ Thiên Hồ, đệ cũng không tiện nói cái gì”.
“Ca, đợi huynh quay về, hai chúng ta đi tìm tiểu tử Mạch Nam Sênh kia, đánh cho hắn ta phọt cứt ra, hai chúng ta mà không đánh, thì đợi cha chúng ta quay về rồi, cũng sẽ đánh chết tiểu tử kia, dám ngấp nghé tam tỉ!”
Nghe thấy lời này, Thần Tinh Dịch ở bên cạnh rụt cổ lại.
Hắn ta còn đang nghĩ, muội muội của sư phụ không ít, với vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành như của hắn, nói không chừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3748552/chuong-10744.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.