Mục Huyền Thần lại rụt cổ, song hồn, tỷ ấy thử là tốt nhất.
tiếp đó nói: “Ca, huynh quên à, nhị tỷ một thể
“Một hồn phách thử chết rồi, vẫn còn một hồn phách nữa, có thể từ từ hồi phục”.
“Cũng chỉ trong khoảng thời gian mấy vạn năm mà huynh rời đi thôi, chúng †a đã thử đến mấy trăm lần gì đó, kết quả... nhị tỷ không thành công, ta ăn nhầm phải Nghịch Chuyển thần đan, kết quả lại thành công tách được hồn phách ra khỏi ba hồn bảy phách, thành công chuyển thế rồi!”
Nghe vậy, Tân Ninh nhíu mày nói: “Đệ chắc chắn Vũ Đạm không thành công?”
“Chắc chắn a...".
Mục Huyền Thần cực kỳ khẳng định nói: “Mỗi lần tỷ ấy thử đều thất bại, có một hồn phách đã bị diệt rồi, phải mất rất lâu mới dùng một hồn phách khác để nuôi dưỡng ra hồn phách thứ hai, có lần tỷ ấy còn mất đến hơn một vạn năm mới hồi phục...”.
Nói đến đây, Mục Huyền Thần bỗng nhiên ngẩn ra.
“Chết tiệt!!”
Mục Huyền Thần lập tức vỗ đùi, mắng: “Đệ bị giốn rồi, nhị tỷ đã thành công từ lâu rồi, chết tiệt! Tỷ ấy lừa đệ!!!”
Nghe vậy, đầu Tân Ninh như muốn phình ra.
Một quả Thế Giới!
Cho dù là Thần Đế thì cũng sẽ ngao ngao chạy đến mà tranh cướp. Ba đứa đệ muội nhà mình lại cứ thế mà lãng phí mất rồi.
“Haiz...”.
Tân Ninh thở dài, nói bằng giọng bất lực: “Đợi đó đi, đợi phụ thân quay về, lão già cây Thế Giới kia chắc chắn sẽ đi mách tội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3748550/chuong-10742.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.