“Hàn Thanh Tiêu!” “Cảnh Chấn VũI” “Lôi Doanh!”
“Ám Tòng Thiên!”
Giọng nói của Mạc Xuyên vang lên, bộ dạng đầy vẻ tiếc hận nói: “Được được. được, chết đi bảy người, còn lại bốn người, đúng là xem đã cả con mắt!”
Lúc trước ông ta là bị hai đại Tiên Tôn của dị tộc tấn công, vô cùng chật vật.
Mà nay, nhìn thấy Huyền đại sư liên tục giết chết bảy đại Tiên Tôn của dị tộc, thật quá là phấn khích.
Rất nhanh.
Bốn bóng người đã đứng vững ở từng vị trí khác nhau, nhưng ánh mắt bọn họ đều nhìn về một phía.
Từ từ.
Trên một ngọn núi nhỏ cách nhóm người Tần Ninh đang ngồi khoảng ngoài mười dặm.
Trên đỉnh núi, Huyền đại sư vạt áo trắng, tay chắp sau lưng, vẫn xoay cái ót về phía tất cả mọi người.
“Bảo các ngươi gọi người kia thì các ngươi không gọi, bây giờ chết bảy Tiên Tôn rồi, chỉ còn bốn người các ngươi, còn chưa gọi à?”
Giọng nói của Huyền đại sư mang theo vài phần bình tĩnh cùng thoải mái, cười nói: “Còn không gọi, thì sẽ không còn cơ hội nữa đâu!”
Sắc mặt của bốn đại Tiên Tôn là Cảnh Chấn Vũ, Hàn Thanh Tiêu, Lôi Doanh, Ám Tòng Thiên đều đen thui.
Đáng sợ quá.
Huyền đại sư này, thực lực mạnh đến mức khiến cho bọn họ cảm giác như có một vùng trời đè ép lên đầu bọn họ vậy, mà bọn lại càng giống với những ngọn núi nằm bên dưới vùng trời này!
Cho dù núi có cao đến vạn trượng, cũng không thể chọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3748544/chuong-10736.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.