“Thượng Thanh Lâu, Huyền đại sư”.
Hàn Thanh Tiêu đứng chắp tay sau lưng, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Sao nào? Muốn lấy sức mạnh của một mình mình để thay đổi thế cục suy tàn của ba bá chủ ngày hôm nay?”
Huyền đại sư chậm rãi đáp: “Hàn Thanh Tiêu, một Tiên Tôn nho nhỏ như: ngươi, bổn tọa không muốn ra tay với ngươi, bảo người đứng sau lưng ngươi ra đây đi, ngươi không có tư cách so tài với bổn tọa!”
Nghe vậy, hai bàn tay chắp sau lưng của Hàn Thanh Tiêu xiết chặt.
Ông ta chưa từng gặp qua người nào bá đạo như người này.
Một Tiên Tôn nho nhỏ?
Trong tiên giới bao la này, còn có ai có thể mạnh hơn cả Tiên Tôn không?
Huyền đại sư lại nói tiếp: “Mau gọi đi, ngươi không gọi, thì ta sẽ đại khai sát giới đó!”
Nghe vậy, Hàn Thanh Điền đứng bên cạnh Hàn Thanh Tiêu lạnh mặt nói: “Đã được nghe từ lâu, trong Thượng Thanh Lâu có vị Huyền đại sư, khiến cho từ trên xuống dưới Thượng Thanh Lâu phải nghe lời răm rắp, cung kính có thừa, bổn tọa muốn xem xem, ngươi rốt cuộc là cái thứ gì, mà làm bộ làm tịch!”
Hàn Thanh Điền vừa dứt lời, gương mặt thoáng băng lạnh.
Một bàn tay hắn ta nắm lại, khi cơ thể hắn ta lao ra tấn công, áp lực bốn phía xung quanh càng trở nên khủng khiếp.
Tân Ninh lúc này cũng đang đứng ở đây, nếu không phải Mạc Xuyên bước đến chặn lại luồng áp lực kia thì Tân Ninh với cảnh giới Tiên Vương đã bị ép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3748540/chuong-10732.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.