Địa vị của Huyền đại sư này trong Thượng Thanh Lâu, xem ra quả thực giống như những gì Ngô Ưng nói, cực kỳ khác biệt.
Thượng Vân Nhiên rất nhanh rời đi.
Đi đến trong một tòa đại điện của hòn đảo nhỏ này.
Thượng Vân Nhiên lấy ra một tấm gương, nhìn thẳng vào tấm gương, liến thoắng nói thầm một câu khẩu quyết gì đó.
Rất nhanh.
Bên trong gương.
Giữa làn mây mù vấn vít, một bóng người mặc trường bào màu trắng ngà xuất hiện.
Người nọ xuất hiện bên trong cảnh vật trong gương, vẫn là bóng lưng quay về phía Thượng Vân Nhiên, chỉ để lại một mái tóc đuôi ngựa buộc cao.
Bóng dáng người nọ, tay chắp sau lưng, ngẩng đầu một góc chếch 45 độ nhìn trời.
“Huyền đại sư...”.
Thượng Vân Nhiên cười ha ha nói: “Tần Ninh mà người bảo ta để mắt đến, vừa rồi hắn mới tìm đến ta, nói là... hắn có một người bạn, bị thương nặng, tuổi thọ không đến trăm năm, muốn nhờ người giúp đỡ chữa trị!”
“Ồ?”
Bóng dáng áo bào màu trắng ngà thoáng ngạc nhiên nói: “Hắn không chữa được?”
“Hả? Có lẽ là...”.
Nam tử mặc trường bào màu trắng ngà lại tiếp tục nói: “Người ở đâu, đưa đến đây để ta chữa trị”.
“Hắn nói là ở Thái Thượng tiên vực, không đưa đến được, vì vậy, hắn muốn gặp người một lần...”.
“Gặp ta?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3748512/chuong-10704.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.