Lần này dị tộc, thực sự muốn trở mặt với bọn họ rồi.
Ngọc Thiên Ngưng lúc này vung tay lên, một bình ngọc bay đến trước người Trương Linh Phong, ngay sau đó Ngọc Thiên Ngưng nói: “Đưa cho ông ta uống thử xem”.
Trương Linh Phong đón lấy bình ngọc, banh miệng Mạc Xuyên Tiên Đế ra, dứt khoát đổ thẳng vào.
Qua một lúc lâu sau, hai mắt Mạc Xuyên Tiên Đế mơ màng dần dần mở ra, nhưng cả người vẫn cứ mơ mơ hồ hồ.
“Ta đây là...”.
Biểu cảm của Mạc Xuyên mang theo mấy phần ngạc nhiên.
“Tỉnh lại là tốt rồi”, mấy người Trương Linh Phong, Ngụy Húc đều thở phào một hơi.
Tần Ninh nhìn vết đao chém sau lưng Mạc Xuyên, đầu mày nhíu chặt lại.
Vết thương không hề lành lại, chẳng qua là, cũng không nghiêm trọng hơn nữa.
Bên cạnh Tề Hồng Thiên.
Sắc mặt người thanh niên đầy vẻ lạnh lùng, nhìn về phía Tề Hồng Thiên, giọng nói không mang theo chút cảm xúc nào, tựa như một viên đá băng lạnh, nói: “Ngươi bồng bột quá rồi”.
Tề Hồng Thiên nhìn vào nam tử áo trắng, nhưng lại hừ một tiếng nói: “Người này không chết, lòng ta không an”.
Nam tử áo trắng cũng chuyển ánh mắt đến chỗ Tần Ninh.
Một Tiên Quân.
Quả thực là... chỗ nào cũng thấy mặt.
Mà lúc này, Vũ Vô Khuyết và Hàn Lục Bách cùng mấy vị Tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3748498/chuong-10690.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.