Nghe thấy vậy, Mạc Xuyên Tiên Đế siết chặt hai bàn tay.
Mẹ kiếp!
Bốn người đều là cấp bậc Tiên Đế đại Viên mãn.
Nhưng ông ta lại bị người khác coi thường!
Thượng Vân Nhiên nhìn sang Tần Ninh, cười giả lả nói: “Ngươi yên tâm, hôm nay, đám Tiên Đế dị tộc này, ai cũng đừng hòng chạy thoát”.
“Hy vọng lâu chủ có thể nói được làm được”, Tần Ninh chắp tay nói: “Tại hạ mỏi mắt mong chờ”.
“Khách sáo khách sáo rồi”, Thượng Vân Nhiên vội đáp lễ.
Tất cả mọi người đứng xung quanh nhìn thấy cảnh này đều cảm thấy khó hiểu.
Đến mức phải khách sáo như vậy sao?
Tần Ninh rốt cuộc có lai lịch gì?
Bốn người Tề Hồng Thiên, Liễu Hoa Thanh, Hư Ngọc Hiên, Trạch Hoa Thanh lúc này đã tụ lại chung một chỗ.
Đến cả đám Tiên Đế Cảnh Dương Trạch, Dịch Hoa, Hàn Lục Bách cũng đều không dám tùy tiện ra tay nữa.
Cuộc đại chiến gay cấn sắp tới, khó mà tránh được.
Nếu như ngay từ lúc ban đầu Tề Hồng Thiên chịu rời đi, thì sẽ không gặp phải tình huống thế này.
Nhưng bây giờ, nói gì cũng đều vô nghĩa cả.
Ba người Thượng Vân Nhiên, Thanh Thiên Tung, Ngọc Thiên Ngưng đều là Tiên Đế đại Viên mãn, nhưng mà...
Tiên Đế đại Viên mãn, cũng có sự khác biệt.
Thượng Vân Nhiên nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3748486/chuong-10678.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.