Vừa bước vào sơn cốc, không khí nóng bỏng đã phả vào mặt.
Đại Hoàng cảm thấy bộ lông vàng óng xinh đẹp của mình sắp bị đốt cháy.
Dõi mắt nhìn vào sâu hơn, sơn cốc rộng lớn tựa như chìm trong biển lửa.
Trong biển lửa, hào quang rực rỡ chiếu rọi xung quanh, khí tức khiến người ta sợ hãi bùng nổ.
Đại Hoàng đứng bên cạnh Tần Ninh, chống lại khí hỏa diễm một cách chật vật, nó nói: “Tần gia, hỏa thụ đâu? Hỏa quả đâu?”
“Ở bên trong đó, ngươi đi đi”.
“Hả? Ngươi không đi với bọn ta à?”
“Ta phải ở đây tu luyện, ngươi đi đi, đi vào sâu bên trong ắt sẽ thấy, loại quả ấy vô cùng mỹ vị, chắc chắn ngươi sẽ thích”.
Nghe Tần Ninh nói một cách chắc chắn, Đại Hoàng tuy có vẻ không tin nhưng vẫn nhích từng bước đi ra ngoài.
Cho đến khi bóng dáng nó biến mất.
Chẳng bao lâu sau.
“Á! Đốt cháy chết ta rồi, cháy chết mất!”
“Áu áu áu, Tần gia cứu ta, cứu ta với, ở đâu không có tiên thụ cũng chẳng có tiên quả!”
“Ối mẹ ơi, đuôi của ta cháy rồi!”
Tiếng kêu gào thảm thiết của Đại Hoàng vang lên.
Nghe được tiếng kêu rên, Cửu Anh như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
“Gia, ta có thể…”
“Không thể!”
Tần Ninh ngắt lời:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3748392/chuong-10584.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.