"Thụ Yêu?"
Diệp Nam Hiên nhìn chằm chằm thân cây đứng thẳng này.
"Ngươi mới là Thụ Yêu, lão phu..."
"Chặt sợi rễ của nó!"
Tần Ninh đột nhiên nói: "Chặt, nó dám mọc ra một cái sợi, liền trực tiếp chặt!"
Diệp Nam Hiên lại chặt thêm vài đao, một đao không nhắm chuẩn, trực tiếp chặt lên cành cây.
"Ôi, cái mẹ ruột của ta ơi, ngươi chém vào eo của mẹ ta rồi!"
Tiếng gào đau đớn vang lên.
Tần Ninh cười nói: "Chém hay lắm, ngươi còn muốn chạy nữa thì còn chặt!"
"Không chạy, không chạy, lần này chắc chắn không chạy".
Gốc cây khô già cắm xuống đất, không nhúc nhích.
"Thụ Yêu này...", Thần Tinh Dịch nhìn nó từ trên xuống dưới, không khỏi nói: "Sao không có mắt mũi miệng, mà vẫn nói chuyện bình thường?"
"Ai nói ta không có?"
Giờ phút này, thân cây vừa cắm xuống đất lộ ra một đôi mắt, hai hàng lông mày, và cả một cái miệng ở góc chéo của thân.
Chẳng qua, đôi mắt, lông mày và cái miệng kia gần như giống hệt với thân cây, không cẩn thận nhìn hoàn toàn không thấy ra được.
"Thật thần kỳ!", Diệp Nam Hiên cầm đao chọc chọc cây khô già, không khỏi cười nói: "Thật đúng là vật còn sống".
Tuy hắn ta từng gặp không ít chủng tộc yêu thú loại thực vật, nhưng Thụ Yêu Hoa Yêu nào cũng khiến người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3748333/chuong-10525.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.