Tần Ninh ít nhiều vẫn có thể phân biệt được ba chữ rồng bay phượng múa kia.
Dù sao, chữ của hắn cũng rồng bay phượng múa không kém.
Đương nhiên, nói dễ nghe một chút là rồng bay phượng múa, đại khai đại hợp, không theo một khuôn mẫu nào, nói khó nghe thì chính là lối chữ thảo, thảo không biên giới.
Tần Ninh nhìn từng chữ viết được chạm trổ trong chính sảnh này.
Không phải dùng bút viết, dường như dùng kiếm chạm trổ xuống.
"Man di ngoại tộc, phạm Tam Thanh ta, đuổi đi tà ma, trả ta trong sạch!"
Mười sáu chữ đầu nhuốm đẫm kiếm khí, Tần Ninh nhìn qua, thậm chí còn cảm thấy hai mắt hơi hơi đau nhói.
Có thể nghĩ, lúc Liễu Hoa Thanh viết xuống đoạn văn này giận dữ thế nào.
Sự giận dữ kia thậm chí khắc vào chữ viết ở nơi này.
"Sư phụ...", Diệp Nam Hiên thấy Tần Ninh chỉ đọc một câu liền không đọc tiếp, không khỏi vò đầu nói: "Cái này viết gì thế?"
Hắn ta thật sự không xem hiểu.
Chữ viết quá ngoáy, còn không bằng chữ của hắn ta.
"Trên này giảng giải dáng vẻ và năng lực thủ đoạn của mấy loại Dị tộc".
Tần Ninh chậm rãi đọc: "Hai sừng của Thanh Giác tộc ẩn chứa toàn bộ tinh khí thần của bọn họ, chặt đứt tay chân của bọn họ sẽ không khiến chúng chịu thương tổn quá lớn. Có thể chém vào sừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3748327/chuong-10519.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.