Tần Ninh chỉ vào Diệp Nam Hiên nói.
"Hả?"
Biểu cảm của Diệp Nam Hiên hơi giật mình, chợt lắc đầu từ chối: "Con không, con không ôm!"
"Mau lên, dông dài cái gì".
Chỉ chốc lát sau, thi khôi nữ kia bị Diệp Nam Hiên ôm ra ngoài.
Diệp Viên Viên tiến lên mặc quần áo cho cô ta.
"Thanh Niểu!"
Đột nhiên.
Cô gái há mồm nói tiếng người một cách rõ ràng.
"Cái gì?"
Bên cạnh, Diệp Nam Hiên bị dọa sợ nhảy dựng lên.
Hắn ta luôn cảm thấy thuật con rối của sư phụ không giỏi lắm, không quá yên tâm con rối Dị tộc này.
Cô gái kia lại nhìn về phía Diệp Nam Hiên, mồm miệng rõ ràng nói: "Ta... Tên... Thanh Niểu!"
"Thanh trong màu xanh, niểu trong lượn lờ yêu kiều!"
Diệp Nam Hiên nhìn cặp đồng tử màu máu của cô gái, chợt cảm thấy toàn thân phát lạnh.
"Sư phụ!"
Diệp Nam Hiên quay lại nhìn Tần Ninh, căm giận bất bình nói: "Đây là thi khôi lỗi của người sao?"
"Thế nào lại có được ý thức vậy?"
Tần Ninh liếc nhìn Diệp Nam Hiên, đáp lại: "Đây mới là chỗ tài giỏi của khôi lỗi sư".
"Hắn ta luyện chế cô nàng này thành thi khôi lỗi, nhưng lại không hoàn toàn xóa đi hết ý thức, làm cô ta giữ lại một chút ý thức, không nhiều,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3748321/chuong-10513.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.