Thì ra thứ rơi trúng mặt Đại Hoàng là một đống bùn nhão màu đen, sáng bóng như mực.
Thế nhưng, trong đống bùn nhão này lại lấp lánh những chấm sao, lóe lên ánh sáng lờ mờ.
“Kỳ lạ thật...”, Diệp Nam Hiên nhìn chằm chằm đống bùn trên mặt Đại Hoàng, không khỏi hỏi: “Nó là gì vậy, sư phụ?”
Lúc này, Tần Ninh cũng đang đứng trên cao nhìn xuống.
Bàn tay hắn đeo găng tay, sờ vào mặt Đại Hoàng, đống bùn đen đó trượt “oạch” một cái, rơi vào tay Tần Ninh.
Đại Hoàng khôi phục thị lực trở lại, thấy bọn Tần Ninh nhìn nó chằm chằm, không khỏi hỏi: “Sao vậy?
Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?”
Tần Ninh nhìn đống bùn đen, không nói một lời.
Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, Diệp Nam Hiên cũng không biết nên nói gì.
Sau một lúc lâu.
Tần Ninh cầm đống bùn đen, nói: “Không nhìn ra nó là gì…”, “Thôi, đi xem thử xem trong quan tài gỗ có gì trước đã!”
Lớp ngoài của quan tài đã nổ tung nhưng quan tài bên trong vẫn nguyên vẹn, không hề tổn hại mảy may.
Bốn người một chó đi lại chỗ quan tài.
“Đại Hoàng, mở quan tài đi”.
“Hả?
Tần gia, ngươi làm đi, ngươi làm thì ổn hơn đấy”.
“...”, Diệp Nam Hiên bước tới nói: “Để con làm”.
Nói rồi, hắn ta rút tiên đao ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3748315/chuong-10507.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.