Tuy lần nào sư phụ cũng tham lam vật chí bảo mà lại đều nói năng rất đường hoàng nhưng… Dù thế nào cũng thấy rất kỳ lạ.
“Chiếc ấn này chịu tải sự dày nặng của đất đai, nếu không phải là người có tiên lực vô tận mà sử dụng chiếc ấn này thì còn chưa phát huy được uy lực của nó đã bị hút cạn thể lực rồi”.
Kinh khủng vậy sao?
Thần Tinh Dịch không chịu thua, nói: “Đệ tử có Huyền Hoàng Thần Thể, một luồng khí Huyền Hoàng còn kinh khủng gấp mấy lần tiên lực, vậy mà còn không đủ ư?”
“Ngươi đủ cái rắm”.
“...”, Tần Ninh cầm lấy ấn Bát Quái Bộ Thiên rồi mới nói: “Không cần phải tiếc, ta thấy bích họa này bất phàm, chẳng khác gì một kho báu, chắc hẳn tiếp theo đây sẽ có tiên khí phù hợp với ngươi”.
Thần Tinh Dịch rụt cổ lại.
Mặc dù hắn ta cảm thấy sư phụ chỉ đang nói bừa nhưng lại không tìm ra được chứng cứ để phản bác.
Tiếp đó, Tần Ninh đi tới bức bích họa đằng sau, tiếp tục xem xét.
Sau một hồi giày vò, cuối cùng Tần Ninh cũng lấy ra được một thanh tiên kiếm.
Tiên kiếm vương phẩm.
Kiếm Thanh Minh Bảo Uyên! Thân kiếm thon dài, thẳng tắp, mặt ngoài có ánh sáng bốn màu bao phủ.
“Đây là một thanh kiếm tốt!”
Tần Ninh nhìn về phía Thời Thanh Trúc, cười nói: “Cho nàng!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3748300/chuong-10492.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.