"Lạm sát kẻ vô tội?"
"Không nhận được quả báo tốt?"
Tần Ninh nhìn Kiếm Vu Triết, cười nhạo nói: "Vậy hai người các ngươi trợ giúp Dị tộc, giết người vô số chính là đang làm chuyện tốt?"
Kiếm Vu Triết yên lặng.
Tần Ninh sải bước lên trước, giẫm lên gò má Kiếm Vu Triết, lạnh giọng hỏi: "Sao không nói tiếp đi?"
"Chẳng phải vừa rồi còn cảm thấy mình nói năng hùng hồn đầy lý lẽ lắm sao?"
Giờ phút này, thân thể Kiếm Vu Triết run rẩy kịch liệt.
Cảm giác nhục nhã khi bị kẻ khác giẫm lên gương mặt khiến trong lòng hắn ta căm giận, nhưng không thể làm nên chuyện gì.
Kiếm Vu Triết nói tiếp: "Muốn chém giết muốn lăng trì thì tùy ngươi. Ngươi đã căm hận Dị tộc như thế, giết ta, ta không có câu oán hận nào, nhưng giết người nhà của ta..."
"Vì sao lại không thể giết?"
Tần Ninh cười nhạo: "Lời này của ngươi cũng khôi hài thật đấy, biến thành tù nhân còn cò kè mặc cả với ta?"
Lúc này, Lăng Ngọc Đường chỉ còn lại nửa thân thể trèo lên mặt đất, nhìn về phía Tần Ninh, hờ hững nói: "Muốn giết cứ giết, ta tuyệt đối không cầu xin ngươi".
"Ta thích kẻ như ngươi vậy!"
Bàn tay Tần Ninh siết lấy từ xa, tóm Lăng Ngọc Đường kéo đến trước người mình, dùng sức bóp chặt.
Phịch một tiếng.
Đầu Lăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3748273/chuong-10465.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.