Tần Ninh gật đầu nói: "Ban đầu cha ta biến mất chưa chắc bởi vì đi đến ngoại vực".
"Cho nên rốt cuộc ông đã chờ đợi ở ngoại vực bao nhiêu năm, ta cũng không xác định. Có điều trước mắt, ông ấy nhất định đang ở đó".
Diệp Viên Viên không khỏi nói: "Cha chàng là nhân vật đứng đầu của Thương Mang Đại Thế Giới chúng ta, là Vô Thượng Thần Đế, vậy hiện tại ông ấy chẳng phải là... mạnh đến mức không biết rồi sao?"
"Có lẽ vậy...", Tần Ninh thở dài: "Trong thiên hạ, thiên phú của cha ta khó ai có thể sánh bằng, có lẽ ngoại trừ mệnh số Cửu Mệnh Thiên Tử của ta. Không, loại bỏ mệnh số Cửu Mệnh Thiên Tử, ta chưa chắc đã hơn được cha, nhưng nếu có thể dung hợp mệnh số Cửu Mệnh Thiên Tử, nói không chừng ta sẽ mạnh hơn cha".
"Còn trước mắt, ở trong Thương Mang Đại Thế Giới, mẹ ta, sư phụ ta, cha nuôi của ta đều có một chút xíu chênh lệch với cha ta".
Chỉ là một chút xíu chênh lệch?
Nhưng Tần Ninh lại nói: "Các nàng đừng xem thường một chút xíu chênh lệch này. Chút xíu chênh lệch là có thể quyết định tất cả".
"Nếu theo như lời chàng nói, ở Thương Mang Đại Thế Giới không có ai có thiên phú tốt hơn cha chàng à?"
"Hả?"
"Chuyện này... Không nhất định..."
Không nhất định?
Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên đều rất tò mò.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3748267/chuong-10459.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.