Biển cả bao la, bát ngát, phóng tầm mắt nhìn không thấy tận cùng.
Khi ba người bọn Tần Ninh tới bờ biển thì trên bờ biển dài này cũng đã có một vài người đang ở đây.
Lần này ba tông huyên náo xôn xao, rất nhiều người đều chạy tới đây vì di tích cổ sắp xuất thế.
Tính tới giờ, vẫn chưa ai biết được rốt cuộc di tích cổ này liên quan tới nhân vật lớn nào.
Tuy nhiên, không ít người suy đoán rằng, nhất định nó có liên quan với một vị Tiên Đế, thậm chí là Tiên Tôn nào đó. Nếu không thì hoàn toàn không đáng để ba đại tông phải nhộn nhịp khí thế chuẩn bị đầy đủ như vậy.
Ba người bọn Tần Ninh vừa mới tới được bờ biển.
Cách đó không xa, một nhóm khác cũng tới được bờ biển.
Nhìn kỹ lại thì trong đó có một thanh niên mà bọn họ từng gặp mặt.
Chính là Vũ Văn đến từ Võ Viêm vực.
Vũ Văn nhìn thấy ba người bọn Tần Ninh, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng và coi thường, thì thầm nói gì đó với một vị trung niên đứng bên cạnh mình.
Vị trung niên kia nghe xong, sắc mặt trở nên u ám.
Chẳng bao lâu sau, ông ta dẫn Vũ Văn tới chỗ ba người bọn Tần Ninh.
“Cha, chính là thằng ranh này, thật là ngông cuồng”.
Vũ Văn chỉ tay vào Tần Ninh, nói: “Lần trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3748242/chuong-10434.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.