"Còn về việc để làm gì. . .", Vũ Vô Tuyết dùng hai tay nâng mặt Thần Tinh Dịch, cười nói: "Lần này, ta nhất định sẽ cứu ngươi ra khỏi bể khổ, đến lúc đó sẽ để ngươi trông coi Tây Thanh vực, Hàn Mị tộc chúng ta có thể mở một cứ điểm ở Tây Thanh vực”.
Nghe vậy, Thần Tinh Dịch đỏ mặt, kích động nói: "Cám ơn ngươi”.
"Ngươi còn khách khí với ta làm gì?"
Thần Tinh Dịch tùy tiện nói: "Nhưng mà, ngươi phải cẩn thận đấy, lần này, ta cảm thấy lão cáo già Tần Ninh tuyệt đối không có ý tốt đâu, chuyện lần này quá kỳ lạ”.
Vũ Vô Tuyết cười tủm tỉm nói: "Đương nhiên bọn họ không có ý tốt, nhưng Hàn Mị tộc chúng ta và Cảnh Hỏa tộc cũng không phải dạng dễ chọc”.
Nâng mặt Thần Tinh Dịch, Vũ Vô Tuyết vui vẻ nói: "Ngươi đúng là tiểu tâm can của ta, lúc này còn lo lắng cho ta. Nhưng ta lo lắng cho ngươi hơn, ngươi nhất định phải bảo vệ mình thật tốt, biết không?"
"Ừ, yên tâm đi!"
Thần Tinh Dịch cười he he nói: "Ta nhất định phải tận mắt nhìn thấy tên khốn kiếp Tần Ninh kia chết thì ta mới có thể chết, nếu không ta tuyệt đối. . ."
"Cái gì mà chết với không chết, không cho phép nói nữa".
"Được được được, không nói nữa!"
Trong phòng, hai người lại lần nữa dính lấy nhau.
Chớp mắt, khi mặt trời mọc, Vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3748240/chuong-10432.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.