Vũ Vô Tuyết rời khỏi phòng.
Rất nhanh, trong phòng đã truyền đến những âm thanh không thể diễn tả được.
Vũ Vô Tuyết bay lên không, quan sát toàn bộ thành Tam Đế.
Thành Tam Đế rất gần biển Tam Đế, từ đây tiến về biển Tam Đế rất thuận tiện.
"Lần này... rốt cuộc là ai tính kế ai đây!"
Vũ Vô Tuyết bay lên, ẩn giấu đi văn ấn hàn băng mặt ngoài da thịt của mình, không khác gì người thường, đi lên trên đường trong thành Tam Đế.
Đột nhiên trên một con đường xuất hiện một bóng người có vóc dáng thẳng tắp, bước chân vững vàng, cho dù ở trong đám người nườm nượp, Vũ Vô Tuyết vừa liếc mắt đã thấy được người kia.
"Là hắn ta!"
Vũ Vô Tuyết run lên.
Rất nhanh cô ta đã đi theo bóng người kia tới một thanh lâu.
Trong ánh mắt của Vũ Vô Tuyết mang theo mấy phần giận dữ.
Không lâu sau, cô ta bay lên, bóng người xuất hiện ngoài cửa sổ một căn phòng trên tầng hai của thanh lâu kia.
Xuyên qua cửa sổ, chỉ thấy trong phòng có một nam bảy nữ đang uống rượu ngon, nhìn có vẻ vô cùng tiêu sái.
Rầm! Đột nhiên, cửa sổ nổ tung, gió mát cuốn vào gian phòng.
"Thần đại công tử thật đúng là tốt tiêu sái đâu!"
Vũ Vô Tuyết khoanh hai tay lại ngồi bên cửa sổ, nhìn thanh niên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3748238/chuong-10430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.