Xa xa, Đại Hoàng vội vàng rụt đầu, mặc niệm: không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta.
Bên trong phế tích.
Diệp Nam Hiên cảm giác xương cốt cả người mình như sắp nứt ra.
Mẹ nó đau quá! Hắn ta dựa vào một viên Tịnh Ma Châu Đan để tăng lên tới Tiên Vương, chỉ cảm thấy từ trên xuống dưới cơ thể đều hoàn toàn khác mình trước đây.
Nhưng đao này một căn bản còn chưa chém ra đã bị người ta đập chết rồi.
Chênh lệch.
Thật lớn.
Kỳ Quân lạnh lùng nói: “Châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình”.
Vừa dứt lời, Kỳ Quân lại vung tay ra, hư không bốn phía sụp xuống, lực lượng cuồn cuộn.
Nhưng đúng lúc này, một cái đỉnh đồng xanh lao đến, lấy thế sét đánh không kịp bịt tai bao phủ lấy Diệp Nam Hiên.
Sau đó cái đồng rút lui, nhảy vào bên trong lôi kiếp xa xa.
Giữa lôi kiếp trong trời đất.
Một bóng người đẫm máu, quần áo rách nát đứng trong mưa gió lôi điện trông như ma quỷ.
“Tiên Hoàng giỏi lắm sao?”
Giờ phút này cả người Tần Ninh đã nứt nẻ, bị lôi kiếp phá hủy khiến người ta phải run sợ.
“Hôm nay ông đây sẽ thử chém một cái xem sao!”
Nghe nói như thế, Diệp Nam Hiên bị Nguyên Hoàng Đỉnh bao lại vô cùng kích động nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3748193/chuong-10385.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.