Còn có Đại Vi Vi ở Đại La tiên vực xa xôi cũng khiến Tần Ninh rất nhớ nhung.
Không có hắn các nàng ấy sẽ sống thế nào đây! Tần Ninh vứt suy nghĩ vẩn vơ của mình qua một bên rồi bắt đầu chữa trị cho Lý Uyển Thanh.
Sau khi bận rộn một hồi, mặt trời đã xuống núi, ánh sáng trong sơn cốc dần ảm đạm, những viên đá dạ quang tỏa sáng lấp lánh khắp sơn cốc.
Trong sơn cốc.
Bên đống lửa trại bập bùng.
Ba người một chó cầm bát canh thịt, ăn thịt nướng, uống rượu ừng ực, trông có chút tiêu diêu tự tại.
Dịch Tinh Thần không khỏi thảng thốt: “Tần tiên sinh, Lý Uyển Thanh kia...”, “Đã giữ được mạng nhưng thương thế rất nghiêm trọng, ta không nỡ cho cô ta tiên dược chữa thương tốt nhất nên đợi cô ta tỉnh dậy thì tự điều trị cho mình đi”.
Câu ấy rất thẳng thắn.
Theo như lời Bạch Hạo Vũ, Lý Uyển Thanh ghét ác như cừu, không hề có chút lòng bao dung với Dị tộc, coi Dị tộc là đại dịch nhưng đúng là không phân biệt rõ đúng sai thật.
Không nên coi hắn, Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần thành đồng bọn của Dị tộc.
Nếu không phải Tần Ninh thấy sát tâm của cô ta với Dị tộc rất lớn thì hắn cũng lười cứu.
“Lát nữa bưng cho cô ta chút canh thịt ăn rồi để cho cô ta từ từ tỉnh dậy”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3748138/chuong-10330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.