Nhìn Thập Vạn Đại Sơn trải dài miên man vô bờ, Diệp Nam Hiên hăm hở nói: "Sư tôn, cuối cùng người cũng tới rồi, đệ tử nhớ người chết đi được!”
Nói xong câu ấy, bóng người Diệp Nam Hiên cũng biến mất tăm.
Dãy núi Thái Giang mênh mông rộng lớn.
Tìm bốn người tại dãy núi bao la này khó khăn biết mấy?
Có điều lần này, Cảnh Hỏa tộc và Hàn Mị tộc quyết không bỏ cuộc, Thái Thanh tiên tông nhất định cũng sẽ không từ bỏ.
Cùng lúc đó, một số thế lực khác hay tin cũng dẫn người chạy tới đó.
Điều này làm cho dãy núi Thái Giang trở nên náo nhiệt hơn hẳn.
Nhưng bọn Tần Ninh không quan tâm mấy đến chuyện đó.
Trong một sơn cốc yên tĩnh.
"Hây da...", một tiếng thét dài vang lên.
Chỉ thấy trong sơn cốc, một bóng dáng màu vàng nhảy lên nhảy xuống như thể muốn đâm một cái lỗ trên trời vậy.
Trong sơn cốc.
Ba người Tần Ninh, Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần đứng yên nhìn vầng sáng vàng hết nhảy lên trời lại nhào xuống đất, thoáng chốc cũng cạn lời chẳng nói nên câu.
"Tên này...", Bạch Hạo Vũ không nói nên lời: "Gì mà phấn khích dữ thế?"
Đương nhiên vầng sáng vàng đang nhảy nhót kia chính là con chó vàng Dương Thiên Vũ.
Tần Ninh dành một ít thời gian để phá giải phong ấn cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3748136/chuong-10328.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.