Mấy thứ ông già kia để lại không có tác dụng gì với nó, cho bọn Tần Ninh cũng không hề gì.
Khi con chó vàng đang dẫn đường đằng trước, Tần Ninh lấy ra mấy viên Tịnh Ma Tiên Đan ra, nó vô cùng hưng phấn bèn mở miệng đớp lấy, hí hửng kêu to.
Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần ngơ ngác đứng nhìn.
Tần Ninh không phải là ngự thú sư chuẩn chỉnh.
Nhưng lại có thể khiến Đại Hoàng nghe lời nhanh như vậy: “Con chó kia, ngươi...”, “Gâu gâu!”
Con chó kia nghe Bạch Hạo Vũ gọi nó bèn kêu lên: “Tên ta là Dương Thiên Vũ, không phải là con chó vàng gì hết”.
“Vừa rồi tiên sinh gọi ngươi là Đại Hoàng...”, “Tần công tử gọi ta được thì ngươi được phép à?
Ngươi có thể cho ta tiên đan để ăn không?”
Vừa nghe thế, Bạch Hạo Vũ ngậm miệng lại.
Được rồi.
Không tranh cãi nữa.
Cái tên này đúng là mắt chó coi thường người ta.
Chẳng bao lâu sau, bọn họ đi đến trước một gian nhà tranh, con chó vàng kia phủi tới phủi lui mặt đất, cửa nhà tranh từ từ mở ra.
“Đây là kho binh khí”.
Con chó kia đắc chí nói: “Bên trong đều là tiên khí pháp bảo gì đó, các ngươi vào chọn thử xem có gì mình cần hay không!”
Tiên khí pháp bảo ư! Nghe vậy, ánh mắt Dịch Tinh Thần và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3748119/chuong-10311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.