Tần Ninh không chút lưu tình nói: “Ngươi bị nhốt ở đây chứ gì?”
“Đúng thế, lão già kia rất đáng ghét, nhốt ta... hả?”
Con chó vàng nhìn về phía Tần Ninh, lập tức sửa lời: “Ngươi nói bậy nói bạ gì thế, ta tự nguyện ở lại chỗ này không phải tốt lắm sao?”
Tần Ninh mỉm cười đáp: “Nếu đã vậy thì ngươi cứ thong thả ở đây đi, chúng ta đi trước đây”.
Dứt lời, Tần Ninh bèn xoay người cất bước.
“Đừng mà!”
Con chó vàng kia kêu lên, ngay sau đó nó đã xuất hiện bên chân Tần Ninh, cọ ống quần hắn, ngượng nghịu nói: “Đừng đi, đừng đi mà, ta... đúng là ta bị nhốt ở đây thật”.
Nghe vậy, sắc mặt Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần trở nên quái dị.
Tên này không thành thật chút nào.
“Lão già đáng ghét Dương Vân lão tiên kia sợ sau khi mình chết, có người đào phần mộ của ông ta nên bắt ta bảo vệ nơi đây”.
“Lão già kia nói với ta rằng sau ngàn năm có thể rời đi nhưng ai ngờ rằng chả biết qua mấy cái ngàn năm rồi mà ta vẫn không thoát khỏi đây được”.
Con chó vàng căm phẫn nói: “Vậy nên ta đào phần mộ của ông ta lên”.
Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần câm nín.
Cừ thật.
Chó coi mộ đào mộ mình trông coi lên luôn.
Con chó vàng tiếp tục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3748112/chuong-10304.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.