Tần Ninh bước đến bên cạnh hồ nước, hứng thú nhìn về phía con chó vàng bự kia, cười nói: “Dương Vân lão tiên đồ, cường giả Tiên Hoàng đồ...”
Con chó vàng kia thấy tiên đăng lượn lờ lửa trong tay Tần Ninh thì dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ của nó uể oải.
Hai chân nó lướt mặt nước đi đến bên bờ ao, từng giọt nước trên người nó nhỏ xuống tí tách, rồi nó nhìn về phía Tần Ninh cười to nói: “Người trẻ tuổi à, chỉ đùa chút thôi!”
Tần Ninh mỉm cười, cất Cửu Hoàn Nhiên Thiên Đăng vào.
Cái đèn ấy dù sao cũng là tiên khí vương phẩm, nếu có thể khôi phục trở lại thời kỳ đỉnh cao thì sẽ là tiên khí hoàng phẩm.
Tuy ở trong tay Tần Ninh, nó không thể thi triển hết sức nhưng lại có thể dung hợp với Bát Hoang Ly Thiên Viêm và Tần Ninh cũng có thể khống chế chúng rất tốt.
Tần Ninh suy tư nói: “Ta nhớ mang máng Dương Vân lão tiên đã mất từ lâu rồi”.
“Đúng đúng đúng, lão già kia đã chết lâu rồi”.
Đôi mắt con chó vàng sáng long lanh, cười hì hì nói: “Một con chó như ta ở đây chờ đợi không biết đã bao nhiêu năm rồi”.
Lúc này, Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ cũng tiến lại gần.
“Con chó chết tiệt, dám lừa gạt bọn ta hả?”
“Con chó khốn nạn này, muốn ăn đòn hả”.
Hai người tức giận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3748110/chuong-10302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.