Khoanh tay đứng đó ngắm mây bay lượn lờ là chữa thương đó hả?
Đúng là cách chữa thương thanh tao thoát tục mà! “Ngươi bị cái tên thánh tử rác tưởi Cáo Thừa Thiên kia làm bị thương à?”
Cô gái áo đỏ hiếu kỳ nói: “Kỳ Manh, ngươi yếu đi nhiều rồi đấy”.
Nghe vậy, Cáo Thừa Thiên nhíu mày nói: “Còn có tên Cù Thanh Thư kia nữa”.
“Ồ...”, cô gái áo đỏ kéo dài giọng nói, rồi tiếp lời ngay: “Vậy thì ngươi cũng yếu đi rồi”.
Một vị thánh tử rồi lại thêm một vị thánh nữ của Thái Thanh tiên tông mà cũng không đối phó được ư?
Kỳ Manh nhíu mày nói: “Vũ Vô Tuyết, sao ngươi không mang Ôn Trạch về?”
Vũ Vô Tuyết nghe vậy bèn buông tay nói: “Không có cách nào, cái tên Tần Ninh kia dầu muối không ăn, còn Lý Uyển Thanh của Thái Thanh tiên vực lại theo sát nhau, không cách nào chen vào được”.
“Lý Uyển Thanh là Tiên Quân, còn tôi chỉ là một tên Cửu Thiên Huyền Tiên thất trọng, suy đi tính lại cũng không nên cứng đối cứng với Lý Uyển Thanh nhỉ?”
Nói đến đây, Kỳ Manh lại nhíu mày, nói ngay: “Ôn Ngọc Trạch liên quan nhiều thứ quan trọng nên không thể chết được”.
“Ta biết rồi, biết rồi, ngươi nói không biết bao nhiêu lần rồi mà”.
Vũ Vô Tuyết chợt ngừng lại rồi nói tiếp: “Đại ca của ta cảm thấy nơi này khá thú vị nên cũng muốn đến”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3748106/chuong-10298.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.