Sắc mặt Vân Sương Nhi trắng bệch nói: "Có một loại... kiếm uy mà ta không thể chống lại”.
Kiếm uy không thể chống lại?
Là kiếm thể gì ư?
Tần Ninh nghe nói như thế thì nhíu mày lại nhìn về phía người mặc áo bào đen phía xa.
Đột nhiên.
Ánh mắt Tần Ninh ngưng tụ.
"Là ngươi!"
Tần Ninh vô cùng kinh ngạc.
Người mặc áo bào đen đứng xa nhìn Tần Ninh, giọng điệu mang theo vài phần chua sót, nói: "Quả nhiên, ở trước mặt ngươi, cho dù chỉ có một chút sơ hở cũng sẽ bị nhận ra”.
"Ngươi... Vì sao lại làm như thế?"
Tần Ninh lạnh nhạt nói, nhìn về phía người mặc áo bào đen, sau đó lại là nhìn về phía Kế Bạch Phàm, Vương Dã.
"Vì sao lại không chứ...”, người mặc áo bào đen lẩm bẩm nói: "Vì danh, vì lợi?"
"Ta cũng không biết, chỉ là khi bọn họ lấy ra lợi ích mà ta không thể kháng cự, trong lòng ta lập tức xuất hiện chênh lệch, sau đó đi từng bước một bước tới ngày này”.
Vừa nói chuyện, người mặc áo bào đen vung tay lên, áo bào đen trên người bay xa theo gió.
Dáng người thon dài nho nhã mặc trang phục màu xanh hiện ra.
Nhưng mà ở trước ngực hắn ta cũng có một vết thương đáng sợ, hiển nhiên là đến từ tay Vân Sương Nhi.
Nhưng giây phút này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3748016/chuong-10208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.