Tên này! Không có việc gì! Sao lại thế! Cho dù không khiến hắn bị nổ chết thì ít nhất cũng có thể khiến hắn chịu một chút thương tích mới đúng chứ.
Tần Ninh nhìn về phía Thương Hạo Thiên, không khỏi cười nói: "Ta đột nhiên nghĩ đến lúc trước giết Hạ Hầu Lam, Hạng Khoáng Nhật của Càn Khôn Điện, cùng với Vạn Hồng Vận và Đạm Đài Nhã của Hoang Thần Cung, còn có Thương Dật Phi, Thương Dật Không của Thương tộc ngươi...", "Khi đó ta còn cảm thấy có phải mình đã quá cậy thế khinh người hay không, nhưng bây giờ nhìn lại... Con người của ta vẫn quá hòa khí, không đủ bá đạo, nếu không ngày đó đã trực tiếp xông tới trước cửa ba nhà các ngươi, tiêu diệt hết đám cường giả của ba nhà, như thế cũng sẽ không có chuyện hôm nay!"
Nghe thấy lời này, sắc mặt đám người Thương Hạo Thiên, Hoang Thiên Phương, Nghiêm Thanh Phong vô cùng âm trầm.
Tên này, luôn luôn làm người ta chán ghét như vậy.
"Tần Ninh, hôm nay ngươi chắc chắn sẽ phải chết".
Thương Hạo Thiên hừ lạnh nói: "Ngày đó nếu không phải lấy đại cục làm trọng, vì kế hoạch ở di tích cổ này, ngươi cho rằng ngươi có thể sống đến bây giờ ư?"
Tần Ninh nhìn về phía Thương Hạo Thiên, nở nụ cười.
"Chuyện cho tới nước này, Thương tộc ngươi cũng đã xuất hiện, hẳn là không còn ai khác nữa".
Tần Ninh ngẫm nghĩ, lại nói: "Nhất Mạch Kiếm Tông, Tam Vĩ Lân Giao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3747995/chuong-10187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.