Tần Ninh trấn an nói: "Chắc hẳn là không sao đâu".
Dương Thanh Vân đã từng nói, ban đầu bọn họ bị tiên nhân ở tiên giới trói đi, có người âm thầm ra tay, chặt đứt mánh khóe ép buộc bọn họ của tiên nhân.
Mà phối hợp với những gì gặp được ở tiên giới mấy năm gần đây, dưới đáy lòng Tần Ninh cũng thoáng có suy đoán.
Chỉ có điều không thể chắc chắn được.
Có lẽ chỉ khi đã đến được tiên vực Thái Thần hắn mới có thể tìm hiểu cho kĩ.
Tần Ninh không khỏi nhớ đến Cốc Tân Nguyệt, Thời Thanh Trúc, Khúc Phỉ Yên, Khương Thái Vi, Chiêm Ngưng Tuyết… Không biết mấy người bọn họ hiện tại ra sao rồi.
Tiên giới mênh mông, đã lỡ tách ra thì không thể tìm lại dễ dàng như vậy được.
Khương Thái Vi, Trần Nhất Mặc đều đang ở tiên vực Đại La, hắn không có lo lắng gì.
Những phu nhân đệ tử khác… Thì khó mà nói rồi.
Nhất là mấy vị đệ tử kia… Tiên giới mênh mông, biết tìm tới khi nào mới được một người đây chứ?
“Đêm đã khuya rồi, đi ngủ…”, bàn tay Tần Ninh vung lên, ánh đèn trong nhà chợt tắt.
“Chàng làm gì đó?”
“Làm nàng!”
“...” “Vết thương trên người chàng đâu?”
“Kinh mạch và xương đã được nối lại rồi, tuy nhiên cũng không chắc chắn cho lắm. Nhưng mà chút chuyện này vẫn cứ không thành vấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3747931/chuong-10123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.