Dương Thanh Vân đón ánh mắt của Tần Ninh, phẫn hận nói: "Nếu không phải những năm gần đây đệ tử tiến bộ chậm chạp..."
"Nếu bây giờ đệ tử là Tiên Đế, là Tiên Tôn, ai cũng không thể khiến sư phụ bị thương một chút nào cả".
Tần Ninh trấn an: "Nếu như xảy ra chuyện giống ở Trung Tam Thiên, có thần giả Thần Giới xuống để giết sư phụ thì sao? Cảnh giới Tiên Đế Tiên Tôn cuả ngươi cũng không đủ!"
"Vậy đệ tử sẽ nghịch thiên phạt thần!"
Lý Nhàn Ngư lạnh lùng nói: "Cho dù như thế nào cũng phải bảo vệ sư phụ".
Nhìn thấy tử dáng vẻ ngay thẳng của hai vị đệ.
Tần Ninh đột nhiên không phản bác được.
Không đúng!
Ông đây bị thương nặng như vậy!
Sao bây giờ lại đến lượt ta tới dỗ dành hai tên nhóc thối hai người chứ?
Già mồm cái gì!
"Ú da..."
Tần Ninh đưa tay ôm ngực, đau đớn kêu một tiếng.
"Sư phụ..."
"Sư phụ..."
Dương Thanh Vân và Lý Nhàn Ngư biến sắc.
"Đau đau đau..."
Tần Ninh che ngực, sắc mặt trắng bệch.
"Không ổn rồi, không ổn rồi, kinh mạch xương cốt đều xong rồi, vỡ thành từng đoạn một giống hạt cát, từng giây từng phút đều đau đớn, còn phải an ủi hai tên nhóc các ngươi, trong lòng càng mệt mỏi hơn..."
Nghe thấy như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3747922/chuong-10114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.