Ông ta vừa hỏi, Triệu Tử Thông liền đáp: “U Cổ tộc các ngươi họ Cố, môn chủ nhà ta cũng họ Cố, có lẽ mà môn chủ nhà ta đi tìm tộc trưởng các ngươi kết nghĩa anh em rồi”.
Vừa dứt lời, Triệu Tử Thông lập tức cảm thấy mình rất hài hước, không nhịn được mà cười phá lên.
Hắn ta cười tươi rói.
Nhưng sau đó phát hiện bọn Phương Thư Thanh chẳng có ai cười với mình cả, Triệu Tử Thông biết ý tự giác tắt nắng.
Xấu hổ quá đi! Sao Phương Thư Thanh, Phương Thư Mạn với Ứng Ngưng Vũ không phối hợp với mình chút vậy?
Cố Thanh Huyền hừ nói: “Cố Vân Kiếm... sớm muộn gì cũng chết thôi...”, lúc này, Ứng Ngưng Vũ vác bộ ngực nặng trĩu từ từ bước ra, hờ hững nói: “Cần gì lãng phí thời gian nữa chứ nhỉ?”
“Ời”.
“Đánh!”
Bốn vị Thiên Tuế lao lên tấn công bốn người Cố Thanh Huyền.
Chỉ trong chốc lát.
Tám người bay vọt lên trời, lơ lửng trên những đám mây.
Tám trăm vạn lý không vực quanh tám người bọn họ như phủ đầy một vầng sáng thần bí.
Sau đó.
Tiếng nổ vang bùng lên.
Tám người lập tức bùng lên luồng sát khí ngùn ngụt.
Ngay lúc ấy, biển Nam Thiên chấn động.
Chấn động ấy đối với các tiên nhân ở biển Nam Thiên mà nói đáng sợ chẳng khác gì tận thế.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3747913/chuong-10105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.