Trong lúc ấy.
Mấy vạn lý trên vùng biển quanh đó như có một chiếc bát ngọc từ từ hạ xuống.
Cái bát ngọc kia bao phủ lên cả vùng biển nơi bọn Phương Thư Thanh và Diệp Chi Vấn đứng.
Lúc này trên đỉnh bát ngọc đang có một người sừng sững đứng đó.
Người nọ cầm một cái gương cổ kính đối mặt với bản thân.
Trong gương là một thiếu niên khoảng mười bảy mười tám tuổi, lúc này người nọ như đang đánh nhau với ai đó, thân thể chớp lóe trong không gian, tung chưởng ầm ầm, trông rất mạnh mẽ.
“Môn chủ lợi hại, môn chủ vô địch!”
Người thanh niên cầm cái gương cổ kia nhìn bóng người hiện ra trên mặt gương, hét lớn: “Môn chủ cố lên!”
Đúng lúc này, trên mặt gương xuất hiện một gương mặt đẹp trai động lòng người, người nọ thở hổn hển nói: “Tư Đồ Hữu, bên phía ngươi thế nào rồi?”
Tư Đồ Hữu cầm bánh trái cắn một miếng, nhìn xuống dưới tầng mây, nói: “Bẩm báo môn chủ, lão Ngũ, lão Lục, lão Thất, lão Bát lão Cửu và Diệp Chi Vấn đều đã bị kéo vào đây rồi, còn có lũ cường giả của U Cổ tộc, Huyết Nguyệt tộc và Linh Đồng tộc nữa...”
Nghe vậy, khóe miệng người thanh niên trong gương hơi co rút, nói: “Ngươi có thể kể rõ chút không?”
“Hả? Kể rõ chút hả!”
Tư Đồ Hữu lại cắn thêm miếng trái cây nữa, hít một hơi rồi nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3747910/chuong-10102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.