Đó chính là Tần Ninh.
Quanh người Tần Ninh được bao phủ bởi một ngọn lửa nóng rực, còn có một cái đỉnh lơ lửng trên đầu.
Lúc đó.
Tần Ninh nhìn Thiên Ngô Cổ Công, nói: “Buông nó ra đi!”
Cơ thể khổng lồ của Thiên Ngô Cổ Công nhả ra.
Thân hình thô to uốn lượn mềm mại của Sa La Mạn Xà Cổ với cái đầu dẹp lép to bự của nó ngóc lên, nhìn Tần Ninh chằm chằm.
“Không phục à?”
Tần Ninh nói: “Mạng còn bị ta bóp tới bóp lui rồi, không phục cũng vô dụng”.
Hai con cổ trùng to lớn trăm trượng đều ngơ ngác nhìn Tần Ninh, không biết chúng đang nghĩ gì trong đầu nữa.
“Tần công tử đã khống chế hai con quái vật này rồi ư?”
Bọn Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần lại gần.
“Hóa ra Tần công tử còn tinh thông cổ thuật!”
Dịch Tinh Thần kinh ngạc nói: “Cổ thuật là một lĩnh vực rất hiếm gặp, còn có ít người tu luyện nữa”.
Tần Ninh đáp lời: “U Cổ tộc khác với các cổ thuật sư trong Tiên Giới”.
Lúc này, vị Huyền Tiên đỉnh phong đứng sau Phạm Văn Ngang thì thầm: “Nếu đã có khả năng khống chế chúng thì sao lúc trước nhìn chúng ta liều chết xông lên, chết nhiều người rồi mới ra tay chứ...”, “Phạm Tĩnh, câm miệng!”
Phạm Văn Ngang quát to, nhìn về phía Tần Ninh, rồi chắp tay nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/3674735/chuong-9972.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.